Ta Và Phu Quân Ghét Nhau Như Chó Với Mèo
Chương 15
Mà Tần Hoài Chu nói xong lời này, liền quay mặt đi không nhìn nàng nữa, ánh mắt đảo qua ổ khóa trên cửa một lượt, dường như đang suy nghĩ điều gì.
Doãn Duy liền vội vàng tiến lên, báo cáo phát hiện vừa rồi cho hắn nghe: “Hầu Gia, tất cả phòng ốc bên trong chủ viện đều bị khóa, xem tình hình thì gần một tháng nay đều không có người ở qua.”
Tần Hoài Chu nghe xong, liếc về phía Tô Lộ Thanh một cái.
Doãn Duy liên tưởng đến điều gì đó, cũng nhìn theo về hướng đó.
Người bị nghi ngờ ngẩng đầu nhìn ánh trăng.
Thời gian có hạn, không cần thiết phải dây dưa quá nhiều với người của Đại Lý Tự, nàng dứt khoát gọi Lương Miên: “Đi.”
Nói rồi, nàng trực tiếp đi về phía đông khóa viện.
Lương Miên vội vàng chạy chậm đuổi theo, lo lắng xung quanh quá yên tĩnh, tiếng nói chuyện sẽ dễ dàng bị nghe thấy, hắn càng hạ thấp giọng, nói nhỏ: “Tô Tham Sự, vừa rồi Doãn Duy lỡ lời, nói bọn hắn đã dò xét mấy chỗ khác một lượt rồi, trong phủ không có người, tất cả đều không có người.”
Tô Lộ Thanh trước đó đã vào Hà Phủ, gặp qua Hà Phác, tự nhiên cũng biết trong phủ ước chừng có bao nhiêu tôi tớ.
Nghe Lương Miên nói vậy, nàng cực kỳ kinh ngạc.
Lương Miên cũng nhíu mày nói: “Thật sự rất kỳ quái, hôm nay ban ngày người của Hà Phủ còn đến Đại Lý Tự nhận thi thể Hà Phác về hạ táng, xong việc cũng đều trở về phủ, làm sao chỉ mới một buổi tối mà tất cả mọi người đều biến mất? Chẳng lẽ Hà Phủ này thật sự có yêu quái ăn thịt người nào đó?”
Người tuy không thấy, nhưng đồ vật vẫn còn đó. Tiến vào đông khóa viện, phòng ốc nơi này không khóa, xem ra đây chính là nơi sinh hoạt thường ngày của Hà Phác và Hà Tư.
Phòng chính là phòng ngủ nối liền với thư phòng, là nơi ở của Hà Phác. Tô Lộ Thanh vào nhà, đi vào phía thư phòng, trước tiên thắp nến lên, sau đó bắt đầu lật xem sách vở và những thứ tương tự trên bàn.
Đang lật tìm, bên ngoài lại vang lên tiếng bước chân.
Lương Miên canh giữ ở cửa, lập tức báo: “Tô Tham Sự, là Đại Lý Khanh bọn hắn.”
Tô Lộ Thanh tăng tốc độ lật sách.
Hà Phủ tổng cộng chỉ lớn như vậy, nơi cần dò xét cũng chỉ có mấy chỗ. Hai bên đều vì Hà Phác mà đến, nói không chừng thứ muốn tìm cũng là cùng một thứ.
Đã như vậy, vật quan trọng như thế, nàng tự nhiên càng không thể chắp tay nhường cho người khác.
Thấy Tần Hoài Chu đi tới, nàng cầm lấy giá nến, để nguồn sáng di chuyển theo mình, đi đến kiểm tra giá sách.
Trong tầm mắt thoáng thấy Tần Hoài Chu mượn chút ánh nến còn lại để lựa đồ vật trên bàn sách, lúc này nàng mở miệng quấy nhiễu: “Ngươi không cẩn thận điều tra thêm đồ vật ở chủ viện sao? Tra cho kỹ vào, đừng để lúc quay về lại bỏ sót cái gì, rồi lại nói chúng ta Ô Y Hạng ảnh hưởng các ngươi.”
“Đa tạ nhắc nhở.” Tần Hoài Chu chỉ đáp lại một câu như vậy, vẫn không nhanh không chậm kiểm tra đồ vật trên bàn.
Doãn Duy chạy chậm tới, tay cầm giá nến, vừa đến liền móc đóm lửa ra thắp nến, thay hắn chiếu sáng.
Trong phòng lập tức lại sáng lên không ít. Cùng lúc đó, Lương Miên cũng lấy ra giá nến thứ ba, bưng lấy đi theo bên người Tô Lộ Thanh.
Hai bên tự mình kiểm tra, đồng thời âm thầm nhìn chằm chằm động tĩnh của đối phương, nhất tâm nhị dụng, cũng là đâu vào đấy.
Đáng tiếc thư phòng của Hà Phác tuy có nhiều sách vở, giấy tờ, thư tín, nhưng xem ra đều không liên quan gì đến vụ án. Dù là vậy, Tô Lộ Thanh vẫn thu gom hết thư tín tìm được lại, chuẩn bị mang về Ô Y Hạng xem kỹ.
Tần Hoài Chu cũng có dự định tương tự.
Hai bên tranh nhau tốc độ thu thập thư tín, miễn cưỡng xem như ngang tài ngang sức.
Lúc rời khỏi phòng, Tô Lộ Thanh không để lại dấu vết mà tụt lại phía sau một bước, sờ vào ống tay áo.
Nơi đó cất một lọ thuốc nhỏ không bắt mắt, là nàng thừa dịp Tần Hoài Chu vào cửa đã nhanh tay phát hiện ra ở dưới đáy bàn.
Lọ thuốc tuy đã rỗng không, nhưng bên trong hẳn là còn lưu lại chút mùi thuốc, nếu có thể từ trong này ngửi ra được mấy vị dược liệu, có lẽ có thể biết Hà Phác đã uống thuốc gì.
Đi ở phía trước, Tần Hoài Chu phát giác tiếng bước chân sau lưng dừng lại, bước chân hắn khựng lại, quay đầu nhìn về phía nàng: “Tô Tham Sự sao không đi?”
Tô Lộ Thanh điềm nhiên như không có việc gì tiến lên phía trước: “Sao thế? Tần Hầu bây giờ không sợ Ô Y Hạng lấy được vật chứng trước một bước à?”
Tần Hoài Chu nhàn nhạt nói: “Nơi này có nhiều điều cổ quái, Tô Tham Sự vẫn nên cẩn thận thì hơn.”
Miệng thì nói lời quan tâm, nhưng ánh mắt sắc bén dưới hàng mi dài gần như muốn tràn ra ngoài. Tô Lộ Thanh cười lạnh một tiếng, dưới cái nhìn soi mói của hắn, đi vào sương phòng bên cạnh, tiến vào phòng của Hà Tư.
Tần Hoài Chu đi theo vào sau, cẩn thận xem xét trong phòng.
Phòng của Hà Tư so với của Hà Phác thì bài trí đơn giản hơn rất nhiều, có lẽ là vì Hà Tư từ nhỏ thân thể đã không tốt, tinh lực không đủ, đại đa số thời điểm đều phải nằm liệt trên giường.
“Kỳ quái......” Lương Miên vào nhà kiểm tra tất cả đồ đạc, đi đến bên người Tô Lộ Thanh, thấp giọng thì thầm, “Những chiếc ghế này bên trên đều có vết tích hư hại, vết cũ vết mới đều có.”
Tô Lộ Thanh đưa tay sờ lên chiếc bàn bị sứt một góc, hỏi: “Có nhìn ra là tổn hại do cái gì không?”
Lương Miên hít một tiếng: “Giống như dùng tay, chân, đầu...... đập, đạp, nện, phá ra.”
Tô Lộ Thanh đưa giá nến lại gần góc bàn, lại dời xuống dưới, nhìn chân bàn.
Lớp sơn phía trên có vết tích bị ma sát cọ tróc, góc cạnh của bàn sờ vào có chút cấn tay, nhìn kỹ thì xác thực giống như là đã từng bị va đập nhiều lần xuống mặt đất.
“Cái này......” Lương Miên không hiểu, “Hà Tư gần như có thể nói là yếu đuối không thể tự lo liệu, hắn lấy đâu ra sức lực để đối xử bạo lực với những đồ đạc này như vậy?”
Tô Lộ Thanh đứng thẳng dậy, nhìn thấy Tần Hoài Chu vừa từ bên giường của Hà Tư rời đi, liền cũng đi qua, đưa ánh nến lại gần chăn đệm.
Nàng ngửi được một mùi máu tanh quen thuộc, đột nhiên hỏi Lương Miên: “Còn nhớ lúc trước đi vào, trong sân phơi đồ vật gì không?”
Lương Miên hồi tưởng một phen: “Quần áo, chăn đệm...... A,” hơi thở của hắn nghẹn lại, “Sẽ không phải đều là đồ của Hà Tư chứ? Nhưng hắn không phải đã chết rồi sao?”
Tô Lộ Thanh thở ra một hơi: “Xem ra là chưa chết.”
“Vậy.” Lương Miên lại hạ giọng thấp hơn nữa, “Vậy tro cốt trong quan tài của Hà Tư...... lại có thể là của ai?”
Ánh mắt Tô Lộ Thanh hướng về phía chủ viện.
Lương Miên hít sâu một hơi, việc này quá mức quỷ dị, hắn không dám tùy tiện đưa ra kết luận, chỉ có thể để suy đoán này lăn qua một vòng trong cổ họng rồi nuốt về trong bụng.
“Vậy chúng ta bây giờ...... nên tra cái gì?” hắn hỏi.
Tô Lộ Thanh đi ra khỏi phòng: “Điều tra xem người trong phủ này đều đi đâu rồi.”
Doãn Duy liền vội vàng tiến lên, báo cáo phát hiện vừa rồi cho hắn nghe: “Hầu Gia, tất cả phòng ốc bên trong chủ viện đều bị khóa, xem tình hình thì gần một tháng nay đều không có người ở qua.”
Tần Hoài Chu nghe xong, liếc về phía Tô Lộ Thanh một cái.
Doãn Duy liên tưởng đến điều gì đó, cũng nhìn theo về hướng đó.
Người bị nghi ngờ ngẩng đầu nhìn ánh trăng.
Thời gian có hạn, không cần thiết phải dây dưa quá nhiều với người của Đại Lý Tự, nàng dứt khoát gọi Lương Miên: “Đi.”
Nói rồi, nàng trực tiếp đi về phía đông khóa viện.
Lương Miên vội vàng chạy chậm đuổi theo, lo lắng xung quanh quá yên tĩnh, tiếng nói chuyện sẽ dễ dàng bị nghe thấy, hắn càng hạ thấp giọng, nói nhỏ: “Tô Tham Sự, vừa rồi Doãn Duy lỡ lời, nói bọn hắn đã dò xét mấy chỗ khác một lượt rồi, trong phủ không có người, tất cả đều không có người.”
Tô Lộ Thanh trước đó đã vào Hà Phủ, gặp qua Hà Phác, tự nhiên cũng biết trong phủ ước chừng có bao nhiêu tôi tớ.
Nghe Lương Miên nói vậy, nàng cực kỳ kinh ngạc.
Lương Miên cũng nhíu mày nói: “Thật sự rất kỳ quái, hôm nay ban ngày người của Hà Phủ còn đến Đại Lý Tự nhận thi thể Hà Phác về hạ táng, xong việc cũng đều trở về phủ, làm sao chỉ mới một buổi tối mà tất cả mọi người đều biến mất? Chẳng lẽ Hà Phủ này thật sự có yêu quái ăn thịt người nào đó?”
Người tuy không thấy, nhưng đồ vật vẫn còn đó. Tiến vào đông khóa viện, phòng ốc nơi này không khóa, xem ra đây chính là nơi sinh hoạt thường ngày của Hà Phác và Hà Tư.
Phòng chính là phòng ngủ nối liền với thư phòng, là nơi ở của Hà Phác. Tô Lộ Thanh vào nhà, đi vào phía thư phòng, trước tiên thắp nến lên, sau đó bắt đầu lật xem sách vở và những thứ tương tự trên bàn.
Đang lật tìm, bên ngoài lại vang lên tiếng bước chân.
Lương Miên canh giữ ở cửa, lập tức báo: “Tô Tham Sự, là Đại Lý Khanh bọn hắn.”
Tô Lộ Thanh tăng tốc độ lật sách.
Hà Phủ tổng cộng chỉ lớn như vậy, nơi cần dò xét cũng chỉ có mấy chỗ. Hai bên đều vì Hà Phác mà đến, nói không chừng thứ muốn tìm cũng là cùng một thứ.
Đã như vậy, vật quan trọng như thế, nàng tự nhiên càng không thể chắp tay nhường cho người khác.
Thấy Tần Hoài Chu đi tới, nàng cầm lấy giá nến, để nguồn sáng di chuyển theo mình, đi đến kiểm tra giá sách.
Trong tầm mắt thoáng thấy Tần Hoài Chu mượn chút ánh nến còn lại để lựa đồ vật trên bàn sách, lúc này nàng mở miệng quấy nhiễu: “Ngươi không cẩn thận điều tra thêm đồ vật ở chủ viện sao? Tra cho kỹ vào, đừng để lúc quay về lại bỏ sót cái gì, rồi lại nói chúng ta Ô Y Hạng ảnh hưởng các ngươi.”
“Đa tạ nhắc nhở.” Tần Hoài Chu chỉ đáp lại một câu như vậy, vẫn không nhanh không chậm kiểm tra đồ vật trên bàn.
Doãn Duy chạy chậm tới, tay cầm giá nến, vừa đến liền móc đóm lửa ra thắp nến, thay hắn chiếu sáng.
Trong phòng lập tức lại sáng lên không ít. Cùng lúc đó, Lương Miên cũng lấy ra giá nến thứ ba, bưng lấy đi theo bên người Tô Lộ Thanh.
Hai bên tự mình kiểm tra, đồng thời âm thầm nhìn chằm chằm động tĩnh của đối phương, nhất tâm nhị dụng, cũng là đâu vào đấy.
Đáng tiếc thư phòng của Hà Phác tuy có nhiều sách vở, giấy tờ, thư tín, nhưng xem ra đều không liên quan gì đến vụ án. Dù là vậy, Tô Lộ Thanh vẫn thu gom hết thư tín tìm được lại, chuẩn bị mang về Ô Y Hạng xem kỹ.
Tần Hoài Chu cũng có dự định tương tự.
Hai bên tranh nhau tốc độ thu thập thư tín, miễn cưỡng xem như ngang tài ngang sức.
Lúc rời khỏi phòng, Tô Lộ Thanh không để lại dấu vết mà tụt lại phía sau một bước, sờ vào ống tay áo.
Nơi đó cất một lọ thuốc nhỏ không bắt mắt, là nàng thừa dịp Tần Hoài Chu vào cửa đã nhanh tay phát hiện ra ở dưới đáy bàn.
Lọ thuốc tuy đã rỗng không, nhưng bên trong hẳn là còn lưu lại chút mùi thuốc, nếu có thể từ trong này ngửi ra được mấy vị dược liệu, có lẽ có thể biết Hà Phác đã uống thuốc gì.
Đi ở phía trước, Tần Hoài Chu phát giác tiếng bước chân sau lưng dừng lại, bước chân hắn khựng lại, quay đầu nhìn về phía nàng: “Tô Tham Sự sao không đi?”
Tô Lộ Thanh điềm nhiên như không có việc gì tiến lên phía trước: “Sao thế? Tần Hầu bây giờ không sợ Ô Y Hạng lấy được vật chứng trước một bước à?”
Tần Hoài Chu nhàn nhạt nói: “Nơi này có nhiều điều cổ quái, Tô Tham Sự vẫn nên cẩn thận thì hơn.”
Miệng thì nói lời quan tâm, nhưng ánh mắt sắc bén dưới hàng mi dài gần như muốn tràn ra ngoài. Tô Lộ Thanh cười lạnh một tiếng, dưới cái nhìn soi mói của hắn, đi vào sương phòng bên cạnh, tiến vào phòng của Hà Tư.
Tần Hoài Chu đi theo vào sau, cẩn thận xem xét trong phòng.
Phòng của Hà Tư so với của Hà Phác thì bài trí đơn giản hơn rất nhiều, có lẽ là vì Hà Tư từ nhỏ thân thể đã không tốt, tinh lực không đủ, đại đa số thời điểm đều phải nằm liệt trên giường.
“Kỳ quái......” Lương Miên vào nhà kiểm tra tất cả đồ đạc, đi đến bên người Tô Lộ Thanh, thấp giọng thì thầm, “Những chiếc ghế này bên trên đều có vết tích hư hại, vết cũ vết mới đều có.”
Tô Lộ Thanh đưa tay sờ lên chiếc bàn bị sứt một góc, hỏi: “Có nhìn ra là tổn hại do cái gì không?”
Lương Miên hít một tiếng: “Giống như dùng tay, chân, đầu...... đập, đạp, nện, phá ra.”
Tô Lộ Thanh đưa giá nến lại gần góc bàn, lại dời xuống dưới, nhìn chân bàn.
Lớp sơn phía trên có vết tích bị ma sát cọ tróc, góc cạnh của bàn sờ vào có chút cấn tay, nhìn kỹ thì xác thực giống như là đã từng bị va đập nhiều lần xuống mặt đất.
“Cái này......” Lương Miên không hiểu, “Hà Tư gần như có thể nói là yếu đuối không thể tự lo liệu, hắn lấy đâu ra sức lực để đối xử bạo lực với những đồ đạc này như vậy?”
Tô Lộ Thanh đứng thẳng dậy, nhìn thấy Tần Hoài Chu vừa từ bên giường của Hà Tư rời đi, liền cũng đi qua, đưa ánh nến lại gần chăn đệm.
Nàng ngửi được một mùi máu tanh quen thuộc, đột nhiên hỏi Lương Miên: “Còn nhớ lúc trước đi vào, trong sân phơi đồ vật gì không?”
Lương Miên hồi tưởng một phen: “Quần áo, chăn đệm...... A,” hơi thở của hắn nghẹn lại, “Sẽ không phải đều là đồ của Hà Tư chứ? Nhưng hắn không phải đã chết rồi sao?”
Tô Lộ Thanh thở ra một hơi: “Xem ra là chưa chết.”
“Vậy.” Lương Miên lại hạ giọng thấp hơn nữa, “Vậy tro cốt trong quan tài của Hà Tư...... lại có thể là của ai?”
Ánh mắt Tô Lộ Thanh hướng về phía chủ viện.
Lương Miên hít sâu một hơi, việc này quá mức quỷ dị, hắn không dám tùy tiện đưa ra kết luận, chỉ có thể để suy đoán này lăn qua một vòng trong cổ họng rồi nuốt về trong bụng.
“Vậy chúng ta bây giờ...... nên tra cái gì?” hắn hỏi.
Tô Lộ Thanh đi ra khỏi phòng: “Điều tra xem người trong phủ này đều đi đâu rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận