Ta Và Phu Quân Ghét Nhau Như Chó Với Mèo
Chương 253
Không lâu sau, trinh sát do thám đã trở về, hồi bẩm lại tình hình trong thành một lượt. Lập tức, một tên đô úy từ trong quân đội nhanh chóng đi ra, tiến đến bên cầu Vị Thủy. “Điện hạ, trong thành mọi việc đều thuận lợi.”
Xung quanh không có ánh đèn lửa, lúc này mưa vừa mới tạnh, ánh trăng lộ ra từ sau tầng mây mỏng. Áo giáp vì dính bụi mưa nên phản xạ ánh trăng yếu ớt. Nếu có người mượn chút ánh sáng mờ nhạt này nhìn về phía cầu Vị Thủy, liền có thể mơ hồ nhìn thấy lực lượng bày trận ở đây chính là chủ lực cấm quân. Người cầm đầu nghe xong hồi bẩm, đưa tay ra hiệu giữa không trung. Tiếp đó, có tiếng còi vang lên. Đội binh mã này nương theo bóng đêm, giống như thủy triều nặng nề tràn lên cầu Vị Thủy, thẳng tiến đến Vĩnh Thái Môn của vườn thượng uyển. Quân coi giữ ở khu vực vườn thượng uyển này không nhiều. Bởi vì số tướng sĩ cấm quân các doanh mắc phải bệnh lạ không rõ ngày càng nhiều, một số trạm gác không quá quan trọng không được bố trí nhiều người, binh lực hoàn toàn không đủ, lại thêm phần lớn không chịu nổi một đòn, nên rất nhanh liền bị khống chế. Đội binh mã này sau khi tiến vào vườn thượng uyển, như vào chỗ không người, lặng lẽ không một tiếng động khống chế cấm quân trong cung, lại tiến vào Trọng Nguyên Môn, một đường tiến thẳng đến Lập Chính điện. Lúc này, Lập Chính điện vừa mới dập tắt được trận thiên hỏa trên đỉnh điện. Tất cả mọi người mệt lử như đống bùn nhão, nhưng lúc này không ai dám nghỉ ngơi, vẫn đang bận rộn tới lui trong điện. Nguyên Khang Kiện lau mồ hôi, từ hậu điện đi ra, vẫy tay với một cung nhân đang trực đêm: “Thuốc của Bệ hạ sao còn chưa thấy đưa tới?”
“Nô tỳ đi xem thử ngay đây.” Cung nhân quay người đi về phía dưới hiên. Bỗng nghe cách đó không xa có tiếng động như sấm rền, đang lúc kinh ngạc, thì thấy đại thống lĩnh cấm quân Lệ Ôn người đầy máu me xông tới, túm lấy một người liền hỏi: “Bệ hạ tỉnh lại chưa?”
Nguyên Khang Kiện thấy tình hình không ổn, vội tiến lên, khẩn trương hỏi: “Lệ thống lĩnh?
Xung quanh không có ánh đèn lửa, lúc này mưa vừa mới tạnh, ánh trăng lộ ra từ sau tầng mây mỏng. Áo giáp vì dính bụi mưa nên phản xạ ánh trăng yếu ớt. Nếu có người mượn chút ánh sáng mờ nhạt này nhìn về phía cầu Vị Thủy, liền có thể mơ hồ nhìn thấy lực lượng bày trận ở đây chính là chủ lực cấm quân. Người cầm đầu nghe xong hồi bẩm, đưa tay ra hiệu giữa không trung. Tiếp đó, có tiếng còi vang lên. Đội binh mã này nương theo bóng đêm, giống như thủy triều nặng nề tràn lên cầu Vị Thủy, thẳng tiến đến Vĩnh Thái Môn của vườn thượng uyển. Quân coi giữ ở khu vực vườn thượng uyển này không nhiều. Bởi vì số tướng sĩ cấm quân các doanh mắc phải bệnh lạ không rõ ngày càng nhiều, một số trạm gác không quá quan trọng không được bố trí nhiều người, binh lực hoàn toàn không đủ, lại thêm phần lớn không chịu nổi một đòn, nên rất nhanh liền bị khống chế. Đội binh mã này sau khi tiến vào vườn thượng uyển, như vào chỗ không người, lặng lẽ không một tiếng động khống chế cấm quân trong cung, lại tiến vào Trọng Nguyên Môn, một đường tiến thẳng đến Lập Chính điện. Lúc này, Lập Chính điện vừa mới dập tắt được trận thiên hỏa trên đỉnh điện. Tất cả mọi người mệt lử như đống bùn nhão, nhưng lúc này không ai dám nghỉ ngơi, vẫn đang bận rộn tới lui trong điện. Nguyên Khang Kiện lau mồ hôi, từ hậu điện đi ra, vẫy tay với một cung nhân đang trực đêm: “Thuốc của Bệ hạ sao còn chưa thấy đưa tới?”
“Nô tỳ đi xem thử ngay đây.” Cung nhân quay người đi về phía dưới hiên. Bỗng nghe cách đó không xa có tiếng động như sấm rền, đang lúc kinh ngạc, thì thấy đại thống lĩnh cấm quân Lệ Ôn người đầy máu me xông tới, túm lấy một người liền hỏi: “Bệ hạ tỉnh lại chưa?”
Nguyên Khang Kiện thấy tình hình không ổn, vội tiến lên, khẩn trương hỏi: “Lệ thống lĩnh?
Bạn cần đăng nhập để bình luận