Ta Và Phu Quân Ghét Nhau Như Chó Với Mèo
Chương 16
Ra khỏi đông khóa viện, bốn phía càng thêm tối tăm, chỉ có thể nhìn thấy vầng sáng tỏa ra từ giá nến trên tay mỗi người, yếu ớt như đom đóm giữa màn đêm vô tận.
Tần Hoài Chu đã ở đó từ trước khi bọn họ rời khỏi phòng Hà Tư, lúc này cũng không đi nơi khác mà chỉ chờ trong viện, xem ra dường như đang cố ý chờ nàng.
Tô Lộ Thanh dừng bước, nhìn hắn với vẻ hiểu rõ, “Đại Lý Khanh ở nơi khác cũng cẩn thận như vậy sao?”
Tần Hoài Chu đáp: “Nơi này có quá nhiều điều kỳ quặc, càng phải hành sự cẩn thận.”
Có thể nói ra việc không yên tâm, nhất định phải trông chừng nàng để tránh nàng âm thầm giở trò một cách thản nhiên như vậy, chỉ sợ trên dưới triều đình không ai sánh bằng hắn.
Nhưng như vậy cũng tốt, bọn họ vốn đã đề phòng lẫn nhau, nếu chia nhau ra hành động lại phải phân tâm đoán mò ý đồ của đối phương, chẳng thà cứ đối mặt nhìn chằm chằm vào nhau thế này.
Nghĩ đến đây, Tô Lộ Thanh đưa tay làm thế “Xin mời”, “Ngươi nói không sai, nếu sương mù đã dày đặc, không bằng chúng ta 'dắt tay cộng tiến'.”
Tần Hoài Chu gật đầu, “Ta cũng đang có ý này.”
Hà phủ không lớn, một nhóm người điều tra một vòng trong phủ, tạm thời vẫn chưa có thu hoạch gì.
Trên đường đi đến hậu viện, Tô Lộ Thanh đột nhiên mở miệng hỏi: “Ngươi cảm thấy Hà phủ thế nào?”
Tần Hoài Chu nhớ lại những gì đã thấy, đáp: “Ngói xanh tường trắng, vật dụng bình thường, đúng là một gia đình cần kiệm.”
“Vậy số tiền bạc hắn tham ô đâu rồi? Ngươi nghĩ xem, hắn sẽ tiêu vào việc gì? Hay nói cách khác, hắn sẽ giấu ở nơi nào?”
Quan viên tham ô chưa chắc ai cũng sống xa hoa trụy lạc, cũng có người tham ô được số tiền lớn nhưng không dám tiêu xài, vẫn sống những ngày nghèo khó. Trong các vụ án Tô Lộ Thanh từng xử lý trước đây cũng có loại người này.
“Hà Phác bình thường có các mối quan hệ đơn giản, ngày thường ít khi ra ngoài, cũng rất ít tham gia các buổi xã giao trên quan trường, hơn nữa,” Tần Hoài Chu nhìn về phía trước, giọng bình tĩnh, “Vụ án tham ô vẫn chưa kết thúc, trước khi có bằng chứng xác thực, không thể đưa ra phán đoán võ đoán như vậy.”
Tô Lộ Thanh nói: “Muốn kiểm chứng thì cần có giả thiết. Nếu trong lòng ngươi không nghi ngờ Hà Phác thực sự nhận hối lộ, tối nay cần gì phải mạo hiểm như vậy để điều tra thi thể Hà Phác? Thậm chí còn tra tới tận Hà phủ này?”
Tần Hoài Chu: “Chỉ là giả thiết trực tiếp nhất mà thôi. Nếu Hà Phác bị oan uổng, bắt đầu điều tra từ hắn cũng là cách nhanh nhất để rửa sạch tội danh, trả lại sự trong sạch cho hắn.”
“Vậy thì,” Tô Lộ Thanh dừng bước, nhìn chằm chằm hắn, không bỏ lỡ bất kỳ thay đổi nhỏ nào trên nét mặt, “Chuyến đi đến Hà phủ tối nay có xóa tan được nỗi lo của ngươi không?”
“Sao vậy?” Tần Hoài Chu cũng nhìn thẳng nàng, “Tô Tham Sự không điều tra vụ án, ngược lại lại điều tra tại hạ sao?”
Bị nhìn thấu mục đích, Tô Lộ Thanh thu lại ánh mắt, “Chỉ là thuận miệng hỏi thôi, cần gì phải căng thẳng như vậy.”
“Tô Tham Sự tra hỏi, nếu tại hạ không tập trung tinh thần, chỉ sợ cũng phải 'vạn kiếp bất phục'.”
“Vậy thì không nói đến Hà Phác nữa,” Tô Lộ Thanh đổi hướng tấn công, “Ngươi nghĩ Hà lão phu nhân đã đi đâu?”
Chủ viện đã bị khóa, các phòng khác trong phủ dường như cũng không phải là nơi ở thứ hai của Hà lão phu nhân, đây cũng là điều khiến Tần Hoài Chu nghi ngờ.
Đang định mở miệng thì một cái giếng xuất hiện trong tầm mắt.
Hóa ra bọn họ đã đi vào hậu viện từ lúc nào không hay.
Giếng nước trông khá rộng, phía trên còn cố ý dựng một cái đình để che mưa chắn gió cho người múc nước.
Khi sắp đến bên giếng, Tần Hoài Chu lại dừng lại, không tiến về phía trước nữa.
Tô Lộ Thanh chú ý đến hành động của hắn, nghiêng đầu ra hiệu về phía giếng, “Cái giếng kia trông có vẻ kỳ quái, ngươi không qua xem kỹ một chút sao?”
“'Hai người không xem giếng',” Tần Hoài Chu đưa ra lý do đầy đủ, quả quyết từ chối, “Không đi.”
Tô Lộ Thanh cười nói: “Chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng, ta sẽ nhân cơ hội này ở đây để mưu sát mệnh quan triều đình?”
Ý của nàng vốn là trêu chọc, nhưng thấy Tần Hoài Chu xem xét kỹ sắc mặt nàng, dường như đang khẳng định suy đoán này. Chậc…
“Tần Hầu đánh giá ta cao quá rồi, loại chuyện này ta không làm được đâu.”
Thế nhưng Tần Hoài Chu vẫn không có ý định tiến lên, ánh mắt ẩn dưới hàng mi, đầy ẩn ý: “Ngươi, người của Ô Y Hạng, có chuyện gì mà không làm được?”
Học cách nói chuyện của nàng ngược lại rất nhanh.
Tô Lộ Thanh liếc hắn một cái, vô cùng thản nhiên đi ngang qua trước mặt hắn, đứng bên miệng giếng, vịn thành giếng nhìn xuống dưới.
Tần Hoài Chu lại lùi về sau mấy bước, dường như muốn quán triệt câu “Hai người không xem giếng” đến cùng.
Đêm tối thăm thẳm, giếng sâu tựa mực, đến khi nhìn rõ tình hình trong giếng, sắc mặt nàng biến đổi trong nháy mắt, lùi liền năm bước về sau, quay người nhìn về phía Tần Hoài Chu, làm một thế tay “Xin mời”.
“Dưới giếng quả nhiên náo nhiệt thật, Tần Hầu nếu không nhìn, coi như uổng công đến đây rồi.”
Tần Hoài Chu suy nghĩ một lát, vòng sang phía bên kia, kéo ra khoảng cách xa hơn với nàng, đảm bảo cho dù có xảy ra bất cứ chuyện gì, cũng sẽ không bị nàng áp sát.
Sau đó hắn đứng bên miệng giếng, cúi đầu nhìn xuống. Chỉ một cái liếc mắt.
Hắn đột ngột ngẩng đầu, đôi mắt vốn trong trẻo lạnh lùng trong thoáng chốc dấy lên gợn sóng.
“Ngươi cố ý?”
Đêm khuya tĩnh lặng, bên trong giếng của Hà phủ, một đống thi thể ngâm mình trong đó, ngũ quan vặn vẹo, tranh nhau chen chúc muốn trồi lên khỏi mặt nước.
Lương Miên và Doãn Duy nghe thấy động tĩnh, vội chạy tới từ phía sau.
“Hầu Gia! Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Tô Tham Sự? Phát hiện ra cái gì? Trong giếng có gì vậy?”
Vừa nói, hai người vừa náo nức cầm đèn lồng chạy lên phía trước, nhoài người ra sát miệng giếng, rồi đồng loạt sợ hãi ngã ngửa ra sau.
“Á!”
Ở một bên khác, Tần Hoài Chu đã thu lại vẻ mặt, thong thả lùi khỏi miệng giếng, không còn vẻ kinh hãi thoáng qua lúc nãy nữa.
Hắn nhìn về phía Tô Lộ Thanh, thấy nàng dường như từ đầu đến cuối đều rất bình tĩnh, thầm nghĩ không hổ là người xuất thân từ Ô Y Hạng, chỉ sợ loại chuyện này đã quá quen thuộc với nàng.
“Xem ra tất cả người trên dưới Hà phủ đều ở đây cả rồi,” Ánh mắt Tô Lộ Thanh trở nên thâm trầm khó đoán, nàng liếc nhìn Tần Hoài Chu, rồi lại nhìn về phía miệng giếng, “Ngươi nói không sai, vụ án liên quan đến Hà Phác có rất nhiều điểm đáng ngờ, thật sự rất khó nhìn ra rốt cuộc hắn chủ động phạm tội, hay là bị người khác vu oan,... rồi 'diệt khẩu'.”
Thi thể đều ở trong giếng, không có chỗ bám víu, muốn vớt lên còn phải tốn không ít công sức.
Nàng đẩy Doãn Duy và Lương Miên vẫn đang ngồi bệt bên thành giếng mà nôn khan không ngừng ra, ước lượng khoảng cách, rồi lại nhìn về phía Tần Hoài Chu, nghiêng đầu ra hiệu: “Phụ một tay không?”
Tần Hoài Chu đã ở đó từ trước khi bọn họ rời khỏi phòng Hà Tư, lúc này cũng không đi nơi khác mà chỉ chờ trong viện, xem ra dường như đang cố ý chờ nàng.
Tô Lộ Thanh dừng bước, nhìn hắn với vẻ hiểu rõ, “Đại Lý Khanh ở nơi khác cũng cẩn thận như vậy sao?”
Tần Hoài Chu đáp: “Nơi này có quá nhiều điều kỳ quặc, càng phải hành sự cẩn thận.”
Có thể nói ra việc không yên tâm, nhất định phải trông chừng nàng để tránh nàng âm thầm giở trò một cách thản nhiên như vậy, chỉ sợ trên dưới triều đình không ai sánh bằng hắn.
Nhưng như vậy cũng tốt, bọn họ vốn đã đề phòng lẫn nhau, nếu chia nhau ra hành động lại phải phân tâm đoán mò ý đồ của đối phương, chẳng thà cứ đối mặt nhìn chằm chằm vào nhau thế này.
Nghĩ đến đây, Tô Lộ Thanh đưa tay làm thế “Xin mời”, “Ngươi nói không sai, nếu sương mù đã dày đặc, không bằng chúng ta 'dắt tay cộng tiến'.”
Tần Hoài Chu gật đầu, “Ta cũng đang có ý này.”
Hà phủ không lớn, một nhóm người điều tra một vòng trong phủ, tạm thời vẫn chưa có thu hoạch gì.
Trên đường đi đến hậu viện, Tô Lộ Thanh đột nhiên mở miệng hỏi: “Ngươi cảm thấy Hà phủ thế nào?”
Tần Hoài Chu nhớ lại những gì đã thấy, đáp: “Ngói xanh tường trắng, vật dụng bình thường, đúng là một gia đình cần kiệm.”
“Vậy số tiền bạc hắn tham ô đâu rồi? Ngươi nghĩ xem, hắn sẽ tiêu vào việc gì? Hay nói cách khác, hắn sẽ giấu ở nơi nào?”
Quan viên tham ô chưa chắc ai cũng sống xa hoa trụy lạc, cũng có người tham ô được số tiền lớn nhưng không dám tiêu xài, vẫn sống những ngày nghèo khó. Trong các vụ án Tô Lộ Thanh từng xử lý trước đây cũng có loại người này.
“Hà Phác bình thường có các mối quan hệ đơn giản, ngày thường ít khi ra ngoài, cũng rất ít tham gia các buổi xã giao trên quan trường, hơn nữa,” Tần Hoài Chu nhìn về phía trước, giọng bình tĩnh, “Vụ án tham ô vẫn chưa kết thúc, trước khi có bằng chứng xác thực, không thể đưa ra phán đoán võ đoán như vậy.”
Tô Lộ Thanh nói: “Muốn kiểm chứng thì cần có giả thiết. Nếu trong lòng ngươi không nghi ngờ Hà Phác thực sự nhận hối lộ, tối nay cần gì phải mạo hiểm như vậy để điều tra thi thể Hà Phác? Thậm chí còn tra tới tận Hà phủ này?”
Tần Hoài Chu: “Chỉ là giả thiết trực tiếp nhất mà thôi. Nếu Hà Phác bị oan uổng, bắt đầu điều tra từ hắn cũng là cách nhanh nhất để rửa sạch tội danh, trả lại sự trong sạch cho hắn.”
“Vậy thì,” Tô Lộ Thanh dừng bước, nhìn chằm chằm hắn, không bỏ lỡ bất kỳ thay đổi nhỏ nào trên nét mặt, “Chuyến đi đến Hà phủ tối nay có xóa tan được nỗi lo của ngươi không?”
“Sao vậy?” Tần Hoài Chu cũng nhìn thẳng nàng, “Tô Tham Sự không điều tra vụ án, ngược lại lại điều tra tại hạ sao?”
Bị nhìn thấu mục đích, Tô Lộ Thanh thu lại ánh mắt, “Chỉ là thuận miệng hỏi thôi, cần gì phải căng thẳng như vậy.”
“Tô Tham Sự tra hỏi, nếu tại hạ không tập trung tinh thần, chỉ sợ cũng phải 'vạn kiếp bất phục'.”
“Vậy thì không nói đến Hà Phác nữa,” Tô Lộ Thanh đổi hướng tấn công, “Ngươi nghĩ Hà lão phu nhân đã đi đâu?”
Chủ viện đã bị khóa, các phòng khác trong phủ dường như cũng không phải là nơi ở thứ hai của Hà lão phu nhân, đây cũng là điều khiến Tần Hoài Chu nghi ngờ.
Đang định mở miệng thì một cái giếng xuất hiện trong tầm mắt.
Hóa ra bọn họ đã đi vào hậu viện từ lúc nào không hay.
Giếng nước trông khá rộng, phía trên còn cố ý dựng một cái đình để che mưa chắn gió cho người múc nước.
Khi sắp đến bên giếng, Tần Hoài Chu lại dừng lại, không tiến về phía trước nữa.
Tô Lộ Thanh chú ý đến hành động của hắn, nghiêng đầu ra hiệu về phía giếng, “Cái giếng kia trông có vẻ kỳ quái, ngươi không qua xem kỹ một chút sao?”
“'Hai người không xem giếng',” Tần Hoài Chu đưa ra lý do đầy đủ, quả quyết từ chối, “Không đi.”
Tô Lộ Thanh cười nói: “Chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng, ta sẽ nhân cơ hội này ở đây để mưu sát mệnh quan triều đình?”
Ý của nàng vốn là trêu chọc, nhưng thấy Tần Hoài Chu xem xét kỹ sắc mặt nàng, dường như đang khẳng định suy đoán này. Chậc…
“Tần Hầu đánh giá ta cao quá rồi, loại chuyện này ta không làm được đâu.”
Thế nhưng Tần Hoài Chu vẫn không có ý định tiến lên, ánh mắt ẩn dưới hàng mi, đầy ẩn ý: “Ngươi, người của Ô Y Hạng, có chuyện gì mà không làm được?”
Học cách nói chuyện của nàng ngược lại rất nhanh.
Tô Lộ Thanh liếc hắn một cái, vô cùng thản nhiên đi ngang qua trước mặt hắn, đứng bên miệng giếng, vịn thành giếng nhìn xuống dưới.
Tần Hoài Chu lại lùi về sau mấy bước, dường như muốn quán triệt câu “Hai người không xem giếng” đến cùng.
Đêm tối thăm thẳm, giếng sâu tựa mực, đến khi nhìn rõ tình hình trong giếng, sắc mặt nàng biến đổi trong nháy mắt, lùi liền năm bước về sau, quay người nhìn về phía Tần Hoài Chu, làm một thế tay “Xin mời”.
“Dưới giếng quả nhiên náo nhiệt thật, Tần Hầu nếu không nhìn, coi như uổng công đến đây rồi.”
Tần Hoài Chu suy nghĩ một lát, vòng sang phía bên kia, kéo ra khoảng cách xa hơn với nàng, đảm bảo cho dù có xảy ra bất cứ chuyện gì, cũng sẽ không bị nàng áp sát.
Sau đó hắn đứng bên miệng giếng, cúi đầu nhìn xuống. Chỉ một cái liếc mắt.
Hắn đột ngột ngẩng đầu, đôi mắt vốn trong trẻo lạnh lùng trong thoáng chốc dấy lên gợn sóng.
“Ngươi cố ý?”
Đêm khuya tĩnh lặng, bên trong giếng của Hà phủ, một đống thi thể ngâm mình trong đó, ngũ quan vặn vẹo, tranh nhau chen chúc muốn trồi lên khỏi mặt nước.
Lương Miên và Doãn Duy nghe thấy động tĩnh, vội chạy tới từ phía sau.
“Hầu Gia! Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Tô Tham Sự? Phát hiện ra cái gì? Trong giếng có gì vậy?”
Vừa nói, hai người vừa náo nức cầm đèn lồng chạy lên phía trước, nhoài người ra sát miệng giếng, rồi đồng loạt sợ hãi ngã ngửa ra sau.
“Á!”
Ở một bên khác, Tần Hoài Chu đã thu lại vẻ mặt, thong thả lùi khỏi miệng giếng, không còn vẻ kinh hãi thoáng qua lúc nãy nữa.
Hắn nhìn về phía Tô Lộ Thanh, thấy nàng dường như từ đầu đến cuối đều rất bình tĩnh, thầm nghĩ không hổ là người xuất thân từ Ô Y Hạng, chỉ sợ loại chuyện này đã quá quen thuộc với nàng.
“Xem ra tất cả người trên dưới Hà phủ đều ở đây cả rồi,” Ánh mắt Tô Lộ Thanh trở nên thâm trầm khó đoán, nàng liếc nhìn Tần Hoài Chu, rồi lại nhìn về phía miệng giếng, “Ngươi nói không sai, vụ án liên quan đến Hà Phác có rất nhiều điểm đáng ngờ, thật sự rất khó nhìn ra rốt cuộc hắn chủ động phạm tội, hay là bị người khác vu oan,... rồi 'diệt khẩu'.”
Thi thể đều ở trong giếng, không có chỗ bám víu, muốn vớt lên còn phải tốn không ít công sức.
Nàng đẩy Doãn Duy và Lương Miên vẫn đang ngồi bệt bên thành giếng mà nôn khan không ngừng ra, ước lượng khoảng cách, rồi lại nhìn về phía Tần Hoài Chu, nghiêng đầu ra hiệu: “Phụ một tay không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận