Ta Và Phu Quân Ghét Nhau Như Chó Với Mèo
Chương 164
“Trong sông không có người, nhưng ven bờ có thể có người, đừng quên, từ Giáng Châu đi xuống chính là huyện Tương Âm,” Tiết Minh lại tiện tay lật xem những vật trên bàn, “Ta thấy nơi Tương Âm này, chỉ sợ sắp nổi sóng gió rồi đây.” Đang lúc nói chuyện, có nha sai đến báo tin, “Trâu thứ sử, Tiết tham quân, người Hạ gia đến.” Tiết Minh chắp tay sau lưng, liếc cho Trâu Khải một ánh mắt tỏ ý đã hiểu, “Ngươi thấy chưa, ta đã nói gì nào?”
Người Hạ gia đến là gia chủ Hạ Chi Hàn, vốn đang ngồi uống trà chờ đợi trong phòng khách, nhìn thấy Trâu Khải và Tiết Minh, Hạ Chi Hàn vội vàng đứng dậy khỏi chỗ ngồi, cung kính hành lễ với hai người. Tiết Minh khoát khoát tay, “Ngọn gió nào thổi Hạ gia chủ đích thân tới đây vậy? Mau ngồi đi, không cần đa lễ.”
“Được làm việc cho Phủ Quân là vinh hạnh mà đám thương nhân chúng ta cầu cả đời, chuyện Phủ Quân dặn dò lúc trước, Hạ Mỗ đã tra ra manh mối, không yên tâm để thuộc hạ đến báo tin, nên đích thân chạy đến báo cáo.”
Tiết Minh và Trâu Khải nhìn nhau, quay đầu nhìn Hạ Chi Hàn, “Trùng hợp vậy sao? Thật sự để ngươi tìm được rồi à?”
“Là một vị lang trung trong Tùng Hạc đường,” Hạ Chi Hàn cung kính bẩm báo, “Ông ấy và phu nhân tình cờ cứu một đôi vợ chồng, nghe miêu tả rất giống người mà Phủ Quân đang điều tra, Hạ Mỗ lo lắng đánh rắn động cỏ, vừa nghe được việc này, liền lập tức đến đây bẩm báo.”
“Tốt!” Tiết Minh cười to vài tiếng, “Nếu sự việc đúng như vậy, Hạ gia chủ chắc chắn lập công đầu!”
Nghỉ ngơi mấy ngày, Tô Lộ Thanh cảm thấy mình đã có thể lên đường. Nghiên Nương tử vẫn có chút không yên tâm, lúc tiễn bọn họ rời đi, lặng lẽ đưa cho nàng một gói giấy nhỏ, nhỏ giọng nói, “Trong này có hai viên Tam Thanh đan, chính là loại linh dược mà phu quân ta nghiên cứu ra, ngươi mang theo nó, nếu cảm thấy chỗ nào không khỏe, cứ uống một viên, hồi phục nhanh hơn thuốc sắc bình thường.”
Tô Lộ Thanh nhận lấy gói giấy nhỏ, nói lời cảm ơn với Nghiên Nương tử. Nhân lúc Tần Hoài Chu còn đang hàn huyên từ biệt với Lạc Tuyền, nàng giả vờ tò mò, hỏi Nghiên Nương tử một câu, “Nghiên Nương tử, thuốc này... thật sự thần kỳ như vậy sao?”
“Cái này còn có thể là giả?” Nghiên Nương tử liếc về phía Lạc Tuyền, trong mắt tràn đầy sự sùng bái với phu quân, “Phu quân của ta luôn lấy việc hành y tế thế làm nhiệm vụ của mình, lúc trước khi chàng còn tay trắng, ta đã nhìn trúng chàng, dù nhà ta không đồng ý, ta vẫn kiên quyết muốn ở bên chàng. Những năm nay dù cuộc sống kham khổ, nhưng chàng chưa bao giờ nghĩ đến việc từ bỏ nghiên cứu, Tam Thanh đan này chàng đã nghiên cứu mấy năm trước, thời gian không phụ người hữu tâm, cuối cùng cũng được chàng nghiên cứu chế tạo thành công, hai năm nay chắc cũng đã cứu chữa không ít người bệnh nặng.”
Nàng ngẫm lại những lời này trong lòng, miệng thì khen ngợi, “Lạc Lang Trung thật đại nghĩa, lần này vợ chồng ta may mắn được Nghiên nương tử và Lạc Lang Trung cứu giúp, được ở lại đây tĩnh dưỡng mấy ngày đã là ân tình trời biển, nay lại được Nghiên Nương tử tặng Tam Thanh đan, A Chiêu không biết lấy gì báo đáp, chỉ có thể sau này chăm cầu thần bái Phật, cầu bình an cho Nghiên Nương tử và Lạc Lang Trung.”
Nghiên Nương tử cười nói, “A Chiêu Nương tử đừng nói như vậy, phu quân thường nói, hành y chữa bệnh vốn chỉ là tiện tay giúp đỡ, nếu có thể, chàng tình nguyện dược thạch bị long đong, chỉ cầu người trong thiên hạ không còn bệnh tật đau đớn.”
Mấy người lại nói thêm vài câu, rồi cáo từ nhau. Tô Lộ Thanh ngồi vào xe ngựa đi về huyện Tương Âm, đợi Tần Hoài Chu cũng lên xe, xe ngựa lọc cọc chạy trên đường quan, mới thấp giọng cảm khái, “Vốn tưởng rằng sau khi gặp biến cố sẽ khó đi nửa bước, không ngờ Bùi Lang lại thần thông như vậy, còn có thể thuê được xe ngựa.”
Nghe nàng nói xong, Tần Hoài Chu cũng không thuận thế khiêm tốn giải thích gì, mà cũng thấp giọng hỏi lại nàng, “Sao vậy? A Chiêu tính toán hụt một nước cờ dự phòng, liền không chuẩn bị đường lui khác sao?”
Nàng nhắc lại chuyện cũ, “Nước cờ dự phòng kia là bị ai phá hỏng?”
Người bên cạnh ho nhẹ một tiếng, lặng lẽ lờ đi câu hỏi này, lái sang chuyện khác, “Vừa rồi thấy Nghiên Nương tử hình như đưa riêng cho ngươi vật gì đó?”
Nàng dựa sát vào vách xe bên cạnh, ung dung nhìn hắn, “Sao thế? Ngươi hứng thú với thứ này à?”
Nàng luôn ghi nhớ, hai người bây giờ chỉ là tạm thời hợp tác, những xung đột cần có vẫn còn đó, sự đề phòng cần có cũng không thể lơi lỏng. Xem phản ứng của đám người Trâu Khải, thi thể trong phủ nha kia không phải là Trần Tiển. Nhìn tình trạng hoàn hảo của thi thể, cũng không giống như một tử tù tùy tiện tìm trong lao ra để thế thân. Cái chết của người này có lẽ liên quan đến bí mật của cả Trần Tiển và phủ nha châu phủ, muốn tra rõ thân phận thật sự, mấu chốt vẫn nằm ở trên người Triệu Ngọ. Nghĩ tới đây, ánh mắt nàng nhìn Tần Hoài Chu ẩn chứa một tầng dò xét.
Người Hạ gia đến là gia chủ Hạ Chi Hàn, vốn đang ngồi uống trà chờ đợi trong phòng khách, nhìn thấy Trâu Khải và Tiết Minh, Hạ Chi Hàn vội vàng đứng dậy khỏi chỗ ngồi, cung kính hành lễ với hai người. Tiết Minh khoát khoát tay, “Ngọn gió nào thổi Hạ gia chủ đích thân tới đây vậy? Mau ngồi đi, không cần đa lễ.”
“Được làm việc cho Phủ Quân là vinh hạnh mà đám thương nhân chúng ta cầu cả đời, chuyện Phủ Quân dặn dò lúc trước, Hạ Mỗ đã tra ra manh mối, không yên tâm để thuộc hạ đến báo tin, nên đích thân chạy đến báo cáo.”
Tiết Minh và Trâu Khải nhìn nhau, quay đầu nhìn Hạ Chi Hàn, “Trùng hợp vậy sao? Thật sự để ngươi tìm được rồi à?”
“Là một vị lang trung trong Tùng Hạc đường,” Hạ Chi Hàn cung kính bẩm báo, “Ông ấy và phu nhân tình cờ cứu một đôi vợ chồng, nghe miêu tả rất giống người mà Phủ Quân đang điều tra, Hạ Mỗ lo lắng đánh rắn động cỏ, vừa nghe được việc này, liền lập tức đến đây bẩm báo.”
“Tốt!” Tiết Minh cười to vài tiếng, “Nếu sự việc đúng như vậy, Hạ gia chủ chắc chắn lập công đầu!”
Nghỉ ngơi mấy ngày, Tô Lộ Thanh cảm thấy mình đã có thể lên đường. Nghiên Nương tử vẫn có chút không yên tâm, lúc tiễn bọn họ rời đi, lặng lẽ đưa cho nàng một gói giấy nhỏ, nhỏ giọng nói, “Trong này có hai viên Tam Thanh đan, chính là loại linh dược mà phu quân ta nghiên cứu ra, ngươi mang theo nó, nếu cảm thấy chỗ nào không khỏe, cứ uống một viên, hồi phục nhanh hơn thuốc sắc bình thường.”
Tô Lộ Thanh nhận lấy gói giấy nhỏ, nói lời cảm ơn với Nghiên Nương tử. Nhân lúc Tần Hoài Chu còn đang hàn huyên từ biệt với Lạc Tuyền, nàng giả vờ tò mò, hỏi Nghiên Nương tử một câu, “Nghiên Nương tử, thuốc này... thật sự thần kỳ như vậy sao?”
“Cái này còn có thể là giả?” Nghiên Nương tử liếc về phía Lạc Tuyền, trong mắt tràn đầy sự sùng bái với phu quân, “Phu quân của ta luôn lấy việc hành y tế thế làm nhiệm vụ của mình, lúc trước khi chàng còn tay trắng, ta đã nhìn trúng chàng, dù nhà ta không đồng ý, ta vẫn kiên quyết muốn ở bên chàng. Những năm nay dù cuộc sống kham khổ, nhưng chàng chưa bao giờ nghĩ đến việc từ bỏ nghiên cứu, Tam Thanh đan này chàng đã nghiên cứu mấy năm trước, thời gian không phụ người hữu tâm, cuối cùng cũng được chàng nghiên cứu chế tạo thành công, hai năm nay chắc cũng đã cứu chữa không ít người bệnh nặng.”
Nàng ngẫm lại những lời này trong lòng, miệng thì khen ngợi, “Lạc Lang Trung thật đại nghĩa, lần này vợ chồng ta may mắn được Nghiên nương tử và Lạc Lang Trung cứu giúp, được ở lại đây tĩnh dưỡng mấy ngày đã là ân tình trời biển, nay lại được Nghiên Nương tử tặng Tam Thanh đan, A Chiêu không biết lấy gì báo đáp, chỉ có thể sau này chăm cầu thần bái Phật, cầu bình an cho Nghiên Nương tử và Lạc Lang Trung.”
Nghiên Nương tử cười nói, “A Chiêu Nương tử đừng nói như vậy, phu quân thường nói, hành y chữa bệnh vốn chỉ là tiện tay giúp đỡ, nếu có thể, chàng tình nguyện dược thạch bị long đong, chỉ cầu người trong thiên hạ không còn bệnh tật đau đớn.”
Mấy người lại nói thêm vài câu, rồi cáo từ nhau. Tô Lộ Thanh ngồi vào xe ngựa đi về huyện Tương Âm, đợi Tần Hoài Chu cũng lên xe, xe ngựa lọc cọc chạy trên đường quan, mới thấp giọng cảm khái, “Vốn tưởng rằng sau khi gặp biến cố sẽ khó đi nửa bước, không ngờ Bùi Lang lại thần thông như vậy, còn có thể thuê được xe ngựa.”
Nghe nàng nói xong, Tần Hoài Chu cũng không thuận thế khiêm tốn giải thích gì, mà cũng thấp giọng hỏi lại nàng, “Sao vậy? A Chiêu tính toán hụt một nước cờ dự phòng, liền không chuẩn bị đường lui khác sao?”
Nàng nhắc lại chuyện cũ, “Nước cờ dự phòng kia là bị ai phá hỏng?”
Người bên cạnh ho nhẹ một tiếng, lặng lẽ lờ đi câu hỏi này, lái sang chuyện khác, “Vừa rồi thấy Nghiên Nương tử hình như đưa riêng cho ngươi vật gì đó?”
Nàng dựa sát vào vách xe bên cạnh, ung dung nhìn hắn, “Sao thế? Ngươi hứng thú với thứ này à?”
Nàng luôn ghi nhớ, hai người bây giờ chỉ là tạm thời hợp tác, những xung đột cần có vẫn còn đó, sự đề phòng cần có cũng không thể lơi lỏng. Xem phản ứng của đám người Trâu Khải, thi thể trong phủ nha kia không phải là Trần Tiển. Nhìn tình trạng hoàn hảo của thi thể, cũng không giống như một tử tù tùy tiện tìm trong lao ra để thế thân. Cái chết của người này có lẽ liên quan đến bí mật của cả Trần Tiển và phủ nha châu phủ, muốn tra rõ thân phận thật sự, mấu chốt vẫn nằm ở trên người Triệu Ngọ. Nghĩ tới đây, ánh mắt nàng nhìn Tần Hoài Chu ẩn chứa một tầng dò xét.
Bạn cần đăng nhập để bình luận