Ta Và Phu Quân Ghét Nhau Như Chó Với Mèo
Chương 72
Tâm tư đế vương như mò kim đáy biển, Tô Lộ Thanh chỉ đứng một bên yên lặng không nói.
“Trước tiên mặc kệ những thứ kia, ta gọi người truyền lệnh, đợi trời tối hẳn, chúng ta sẽ đi cấm địa.” Nguyên Nghiêu nói, ra lệnh cho nữ quan đi chuẩn bị bữa tối.
Bên trong Huyền Đô Quan đương nhiên đều ăn Tố Trai, các đạo sĩ trong Quan sau khi kết thúc việc học trong ngày, lần lượt đi về nghỉ.
Sân nhỏ nơi Nguyên Nghiêu ở nằm tại phía đông Huyền Đô Quan, là sân nhỏ riêng biệt được thiết kế chuyên dành cho quý tộc, bình thường sẽ không có người quấy rầy, đến đêm lại càng thêm yên tĩnh, xung quanh chỉ có cung nhân tùy hành canh gác.
Cấm địa nằm ở phía Tây Bắc, tường viện nhìn qua không khác gì những nơi khác, chỉ là cửa viện đóng kín, trên cửa có một ổ khóa lớn.
Nguyên Nghiêu hạ thấp giọng, “Đêm qua cũng vào khoảng giờ này, ta nhìn qua khe cửa vào bên trong, phát hiện sương phòng phía tây có ánh đèn, còn chiếu ra mấy bóng người. Lời bọn hắn nói ta nghe không rõ lắm, nhưng cái tên Hà Phác này, là do đột nhiên có một người cao giọng nói ra, sau đó ánh lửa biến mất, bên trong cũng không còn động tĩnh gì nữa.”
Tô Lộ Thanh hỏi, “Không thấy có người đi ra sao?”
Nguyên Nghiêu lắc đầu, “Ngươi có nhớ câu chuyện mà Nữ Phó từng kể cho chúng ta nghe lúc trước không?”
Nữ Phó Dương Cáp, là lão sư của Nguyên Nghiêu.
Tô Lộ Thanh là thư đồng của Nguyên Nghiêu, lúc ở trong cung, cũng cùng nghe Dương Cáp dạy bảo.
Nghe vậy suy nghĩ một lát, lắc đầu, “Nữ Phó đã kể quá nhiều câu chuyện, không biết điện hạ đang nói đến chuyện nào?”
“Là chuyện về bữa tiệc đêm trong núi,” Nguyên Nghiêu tiếp tục hạ giọng kể, “Trịnh Sinh đi đêm trong núi, chợt thấy lầu cao nổi lên giữa núi, khách khứa dự tiệc, ăn uống linh đình cho đến trời sáng, nhưng khi Trịnh Sinh tỉnh lại lần nữa, trước mắt chỉ còn lại một ngôi mộ hoang.”
Câu chuyện này, ngược lại rất hợp với cảnh tượng trước mắt.
Tô Lộ Thanh suy ngẫm, “Ý của điện hạ là, những gì xảy ra đêm qua, có lẽ không phải ảo ảnh?”
“Ta cảm thấy, điểm mấu chốt nằm ở trong sương phòng kia. Ban ngày ta đã cho người dò hỏi Hợp Khôn Đạo Nhân, người quản lý các việc trong Quan. Theo lời Hợp Khôn Đạo Nhân đó nói, cấm địa này đã có hơn tám mươi năm rồi, nghe nói trước đây quan chủ từng chém tà túy ở đây, phong ấn nó lại, sau đó nơi này liền trở thành cấm địa, nhưng mà......” Nguyên Nghiêu cười ranh mãnh, “Ngươi tin không?”
Đương nhiên là không tin.
Tô Lộ Thanh lắc đầu.
“Ta cũng không tin. Ta vốn định vào trong viện kia xem thử, đáng tiếc, ta không nhảy vào được,” Trên mặt Nguyên Nghiêu có chút tiếc nuối, “Những gì ta biết chỉ có vậy thôi, kế hoạch tiếp theo thế nào, nghe theo ngươi.”
Tô Lộ Thanh: “Tình hình bên trong không rõ ràng, địch ở trong tối ta ở ngoài sáng, điện hạ không bằng về lại sân viện trước đi.”
“Vậy... cũng được, ta không cản trở ngươi, ngươi tự mình cẩn thận.” Nguyên Nghiêu nói, rồi kín đáo đưa cho nàng một thanh chủy thủ, lúc này mới dẫn theo nữ quan bên người, quay về theo đường cũ.
Sau khi đêm xuống, Huyền Đô Quan càng thêm tĩnh lặng.
Tô Lộ Thanh nhờ ánh trăng, xem xét ổ khóa lớn trên cửa viện.
Ổ khóa lớn mặc dù trông có vẻ rỉ sét loang lổ, nhưng phía trên lại không dính bao nhiêu bụi bặm, không giống như đã tám mươi mấy năm không có ai động vào.
Ước lượng bức tường viện bằng mắt, tường viện tuy cao, nhưng gắng sức vẫn có thể trèo qua. Nàng đang định tìm một chỗ để trèo qua, thì chợt nghe trong viện truyền đến tiếng động “kẽo kẹt”.
Âm thanh này rất khó chịu, nghe nhiều chỉ khiến người ta thấy sởn gai ốc.
Nàng dừng động tác lại, tiếp tục nhìn vào trong viện qua khe cửa.
Sân nhỏ vốn đang tối đen như mực, đột nhiên từ sương phòng phía Tây lại sáng lên một ánh lửa.
Cùng lúc ánh lửa sáng lên, cửa sổ chiếu ra hai bóng người, tiếp đó, cửa sương phòng phía Tây bị mở ra từ bên trong, có hai người dìu nhau đi ra.
Lúc hai người đi ra, dường như còn xảy ra tranh chấp, khe khẽ cãi vã, giống như lũ chuột lén lút ra ngoài ăn trộm dầu trộm gạo lúc trời tối.
Tô Lộ Thanh nghiêng tai lắng nghe, chỉ mơ hồ nghe được vài câu:
“...Khơi thông mương nước, năm nào cũng phải chặn,... đầu xuân sao lại không thể sửa?” “Sập hết cả đi mới tốt, thứ của nợ gì không biết...” “Khuất gia... Sập rồi... Địa đạo không chống đỡ được mấy ngày nữa, làm lớn chuyện cả lên... Lão tử đây không sợ, cùng lắm thì cùng nhau toi đời!”
Lần này lại nhắc đến Khuất gia.
Tô Lộ Thanh nhìn bọn họ đi về hướng sương phòng phía đông. Không lâu sau, một người trong đó giơ đuốc đi ra trước, trong tay dường như cầm một cái cuốc, quay đầu nói với người trong phòng, “Buộc chặt rồi ra, người ở đầu kia đang chờ đấy.”
Ngay sau đó liền đi về hướng sương phòng phía Tây, ánh lửa cũng biến mất vào trong phòng.
Lần này Tô Lộ Thanh dứt khoát trèo qua tường viện, áp sát vào bên cạnh sương phòng phía đông, lắng nghe động tĩnh bên trong.
Có người trong phòng vẫn đang nói nhỏ, “...Đào đào đào, ngày nào cũng đào, ta thấy cái địa đạo chết tiệt kia sớm muộn gì cũng sập thôi!”
Tô Lộ Thanh nhìn sang phía đối diện, xem ra “cấm địa” của Huyền Đô Quan là lối vào dẫn đến một nơi khác, còn về địa đạo mà hai người này nói tới...
Nàng đợi đến lúc người trong phòng đi ra, nhanh chóng đánh ngất hắn, đồng thời vươn tay chụp lấy bó đuốc đang rơi xuống.
Ánh lửa một lần nữa chiếu sáng xung quanh, nàng nhìn thấy trên đầu người bị đánh ngất có quấn một vòng băng vải, vẫn còn đang rỉ máu ra ngoài, có lẽ là bị thương do địa đạo sập đè trúng.
Nàng vốn định bịt miệng, trói người này lại, rồi ném ra sau phòng.
Nhưng rồi lại đổi ý, dìu người này về giường trong sương phòng phía đông, sắp đặt thành bộ dạng đang ngủ say.
Sau đó mới tiến vào sương phòng phía Tây.
Trên mặt đất sương phòng phía Tây có một khe hở hé ra, âm thanh rợn người mà nàng nghe thấy lúc nãy, hẳn là tiếng phiến đá che miệng hầm phát ra khi mở.
Đuốc soi vào miệng hầm, chỉ có thể nhìn rõ mấy bậc thang phía trên, địa đạo dường như sâu không thấy đáy. Nàng cẩn thận đi xuống, đi thẳng một đoạn nữa, độ dốc dưới chân cuối cùng cũng thoải dần, trước mắt bắt đầu hiện ra một lối đi.
Phía trước cách đó một khoảng vẫn luôn vang lên tiếng bước chân, hẳn là của người đã vào địa đạo lúc trước.
Một ánh lửa đang nhanh chóng di chuyển phía trước, Tô Lộ Thanh thổi tắt bó đuốc trong tay, chỉ tập trung nhìn vào đốm lửa đó, đi theo người kia luồn lách trong địa đạo.
Bỗng nhiên, ánh lửa phía trước dừng lại, một giọng nói thô lỗ vọng về phía sau, “Ta nói này, ngươi xuống chưa vậy?”
Tô Lộ Thanh nín thở.
Giọng nói thô lỗ đợi một lúc lâu, không nghe thấy tiếng trả lời, liền chửi một tiếng, “Đúng là đồ** phiền phức.” Sau đó tiếp tục đi về phía trước.
Địa đạo lúc rộng lúc hẹp, có đoạn cao, có đoạn thấp, cũng không biết đã đi bao lâu, phía trước truyền đến tiếng đục đẽo lanh canh.
“Trước tiên mặc kệ những thứ kia, ta gọi người truyền lệnh, đợi trời tối hẳn, chúng ta sẽ đi cấm địa.” Nguyên Nghiêu nói, ra lệnh cho nữ quan đi chuẩn bị bữa tối.
Bên trong Huyền Đô Quan đương nhiên đều ăn Tố Trai, các đạo sĩ trong Quan sau khi kết thúc việc học trong ngày, lần lượt đi về nghỉ.
Sân nhỏ nơi Nguyên Nghiêu ở nằm tại phía đông Huyền Đô Quan, là sân nhỏ riêng biệt được thiết kế chuyên dành cho quý tộc, bình thường sẽ không có người quấy rầy, đến đêm lại càng thêm yên tĩnh, xung quanh chỉ có cung nhân tùy hành canh gác.
Cấm địa nằm ở phía Tây Bắc, tường viện nhìn qua không khác gì những nơi khác, chỉ là cửa viện đóng kín, trên cửa có một ổ khóa lớn.
Nguyên Nghiêu hạ thấp giọng, “Đêm qua cũng vào khoảng giờ này, ta nhìn qua khe cửa vào bên trong, phát hiện sương phòng phía tây có ánh đèn, còn chiếu ra mấy bóng người. Lời bọn hắn nói ta nghe không rõ lắm, nhưng cái tên Hà Phác này, là do đột nhiên có một người cao giọng nói ra, sau đó ánh lửa biến mất, bên trong cũng không còn động tĩnh gì nữa.”
Tô Lộ Thanh hỏi, “Không thấy có người đi ra sao?”
Nguyên Nghiêu lắc đầu, “Ngươi có nhớ câu chuyện mà Nữ Phó từng kể cho chúng ta nghe lúc trước không?”
Nữ Phó Dương Cáp, là lão sư của Nguyên Nghiêu.
Tô Lộ Thanh là thư đồng của Nguyên Nghiêu, lúc ở trong cung, cũng cùng nghe Dương Cáp dạy bảo.
Nghe vậy suy nghĩ một lát, lắc đầu, “Nữ Phó đã kể quá nhiều câu chuyện, không biết điện hạ đang nói đến chuyện nào?”
“Là chuyện về bữa tiệc đêm trong núi,” Nguyên Nghiêu tiếp tục hạ giọng kể, “Trịnh Sinh đi đêm trong núi, chợt thấy lầu cao nổi lên giữa núi, khách khứa dự tiệc, ăn uống linh đình cho đến trời sáng, nhưng khi Trịnh Sinh tỉnh lại lần nữa, trước mắt chỉ còn lại một ngôi mộ hoang.”
Câu chuyện này, ngược lại rất hợp với cảnh tượng trước mắt.
Tô Lộ Thanh suy ngẫm, “Ý của điện hạ là, những gì xảy ra đêm qua, có lẽ không phải ảo ảnh?”
“Ta cảm thấy, điểm mấu chốt nằm ở trong sương phòng kia. Ban ngày ta đã cho người dò hỏi Hợp Khôn Đạo Nhân, người quản lý các việc trong Quan. Theo lời Hợp Khôn Đạo Nhân đó nói, cấm địa này đã có hơn tám mươi năm rồi, nghe nói trước đây quan chủ từng chém tà túy ở đây, phong ấn nó lại, sau đó nơi này liền trở thành cấm địa, nhưng mà......” Nguyên Nghiêu cười ranh mãnh, “Ngươi tin không?”
Đương nhiên là không tin.
Tô Lộ Thanh lắc đầu.
“Ta cũng không tin. Ta vốn định vào trong viện kia xem thử, đáng tiếc, ta không nhảy vào được,” Trên mặt Nguyên Nghiêu có chút tiếc nuối, “Những gì ta biết chỉ có vậy thôi, kế hoạch tiếp theo thế nào, nghe theo ngươi.”
Tô Lộ Thanh: “Tình hình bên trong không rõ ràng, địch ở trong tối ta ở ngoài sáng, điện hạ không bằng về lại sân viện trước đi.”
“Vậy... cũng được, ta không cản trở ngươi, ngươi tự mình cẩn thận.” Nguyên Nghiêu nói, rồi kín đáo đưa cho nàng một thanh chủy thủ, lúc này mới dẫn theo nữ quan bên người, quay về theo đường cũ.
Sau khi đêm xuống, Huyền Đô Quan càng thêm tĩnh lặng.
Tô Lộ Thanh nhờ ánh trăng, xem xét ổ khóa lớn trên cửa viện.
Ổ khóa lớn mặc dù trông có vẻ rỉ sét loang lổ, nhưng phía trên lại không dính bao nhiêu bụi bặm, không giống như đã tám mươi mấy năm không có ai động vào.
Ước lượng bức tường viện bằng mắt, tường viện tuy cao, nhưng gắng sức vẫn có thể trèo qua. Nàng đang định tìm một chỗ để trèo qua, thì chợt nghe trong viện truyền đến tiếng động “kẽo kẹt”.
Âm thanh này rất khó chịu, nghe nhiều chỉ khiến người ta thấy sởn gai ốc.
Nàng dừng động tác lại, tiếp tục nhìn vào trong viện qua khe cửa.
Sân nhỏ vốn đang tối đen như mực, đột nhiên từ sương phòng phía Tây lại sáng lên một ánh lửa.
Cùng lúc ánh lửa sáng lên, cửa sổ chiếu ra hai bóng người, tiếp đó, cửa sương phòng phía Tây bị mở ra từ bên trong, có hai người dìu nhau đi ra.
Lúc hai người đi ra, dường như còn xảy ra tranh chấp, khe khẽ cãi vã, giống như lũ chuột lén lút ra ngoài ăn trộm dầu trộm gạo lúc trời tối.
Tô Lộ Thanh nghiêng tai lắng nghe, chỉ mơ hồ nghe được vài câu:
“...Khơi thông mương nước, năm nào cũng phải chặn,... đầu xuân sao lại không thể sửa?” “Sập hết cả đi mới tốt, thứ của nợ gì không biết...” “Khuất gia... Sập rồi... Địa đạo không chống đỡ được mấy ngày nữa, làm lớn chuyện cả lên... Lão tử đây không sợ, cùng lắm thì cùng nhau toi đời!”
Lần này lại nhắc đến Khuất gia.
Tô Lộ Thanh nhìn bọn họ đi về hướng sương phòng phía đông. Không lâu sau, một người trong đó giơ đuốc đi ra trước, trong tay dường như cầm một cái cuốc, quay đầu nói với người trong phòng, “Buộc chặt rồi ra, người ở đầu kia đang chờ đấy.”
Ngay sau đó liền đi về hướng sương phòng phía Tây, ánh lửa cũng biến mất vào trong phòng.
Lần này Tô Lộ Thanh dứt khoát trèo qua tường viện, áp sát vào bên cạnh sương phòng phía đông, lắng nghe động tĩnh bên trong.
Có người trong phòng vẫn đang nói nhỏ, “...Đào đào đào, ngày nào cũng đào, ta thấy cái địa đạo chết tiệt kia sớm muộn gì cũng sập thôi!”
Tô Lộ Thanh nhìn sang phía đối diện, xem ra “cấm địa” của Huyền Đô Quan là lối vào dẫn đến một nơi khác, còn về địa đạo mà hai người này nói tới...
Nàng đợi đến lúc người trong phòng đi ra, nhanh chóng đánh ngất hắn, đồng thời vươn tay chụp lấy bó đuốc đang rơi xuống.
Ánh lửa một lần nữa chiếu sáng xung quanh, nàng nhìn thấy trên đầu người bị đánh ngất có quấn một vòng băng vải, vẫn còn đang rỉ máu ra ngoài, có lẽ là bị thương do địa đạo sập đè trúng.
Nàng vốn định bịt miệng, trói người này lại, rồi ném ra sau phòng.
Nhưng rồi lại đổi ý, dìu người này về giường trong sương phòng phía đông, sắp đặt thành bộ dạng đang ngủ say.
Sau đó mới tiến vào sương phòng phía Tây.
Trên mặt đất sương phòng phía Tây có một khe hở hé ra, âm thanh rợn người mà nàng nghe thấy lúc nãy, hẳn là tiếng phiến đá che miệng hầm phát ra khi mở.
Đuốc soi vào miệng hầm, chỉ có thể nhìn rõ mấy bậc thang phía trên, địa đạo dường như sâu không thấy đáy. Nàng cẩn thận đi xuống, đi thẳng một đoạn nữa, độ dốc dưới chân cuối cùng cũng thoải dần, trước mắt bắt đầu hiện ra một lối đi.
Phía trước cách đó một khoảng vẫn luôn vang lên tiếng bước chân, hẳn là của người đã vào địa đạo lúc trước.
Một ánh lửa đang nhanh chóng di chuyển phía trước, Tô Lộ Thanh thổi tắt bó đuốc trong tay, chỉ tập trung nhìn vào đốm lửa đó, đi theo người kia luồn lách trong địa đạo.
Bỗng nhiên, ánh lửa phía trước dừng lại, một giọng nói thô lỗ vọng về phía sau, “Ta nói này, ngươi xuống chưa vậy?”
Tô Lộ Thanh nín thở.
Giọng nói thô lỗ đợi một lúc lâu, không nghe thấy tiếng trả lời, liền chửi một tiếng, “Đúng là đồ** phiền phức.” Sau đó tiếp tục đi về phía trước.
Địa đạo lúc rộng lúc hẹp, có đoạn cao, có đoạn thấp, cũng không biết đã đi bao lâu, phía trước truyền đến tiếng đục đẽo lanh canh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận