Ta Và Phu Quân Ghét Nhau Như Chó Với Mèo
Chương 166
(Ngươi lại còn biết giả làm người tốt.) Tần Hoài Chu thản nhiên đáp lại lời trêu chọc của nàng: (Chỉ là thói quen thôi.)
Hai người thầm lặng đấu khẩu một trận sắc bén, Lật tử đang ngồi xổm dưới đất không hề hay biết, thu dọn xong tâm trạng, lúc này mới ngẩng đầu nói với Tần Hoài Chu, “Ta... quả thực vẫn phải quay về...”
Dưới ánh mắt ôn hòa của Tần Hoài Chu, hắn nói ra tình hình thực tế, “Đồ vật Ân công cho ta, bị ta giấu trong gối đầu của ta rồi, ta sợ bọn hắn bắt không được ta, sẽ đi lục tìm đồ của ta, như vậy thì sẽ hoàn toàn không giữ được nữa, cho nên...”
Hắn càng nói, giọng càng yếu đi, khí lực cũng càng lúc càng không đủ, “Có thể nào van cầu lang quân, và... vị nương tử này, nhân lúc bọn hắn còn đang ở ngoài thành, mau chóng đưa ta vào thành không? Ta muốn lấy đồ vật của Ân công ra, sau đó rời khỏi nơi này...”
Lời này nếu là người khác nói ra, liền có ý đồ dẫn người khác vào bẫy, nhưng do một tiểu đồng nói ra, tự nhiên liền mang theo sự ngây thơ không rành thế sự. Tô Lộ Thanh nhìn thẳng hắn, nhướn mày, “Ồ? Rời khỏi nơi này, ngươi còn muốn đi đâu?”
“Ta... Ta muốn đi Trường An!”
“Trường An cách nơi này xa lắm đấy, chỉ dựa vào đôi chân ngắn nhỏ này của ngươi, e rằng còn chưa đi ra khỏi Giáng Châu được đâu.”
“Ân công là người từ Trường An tới, Ân công nói, Trường An đặc biệt tốt, tám sông lượn quanh thành, đường hẻm trồng hòe liễu, ta cũng rất muốn đi xem ——”
“Vị Ân công kia của ngươi, tên là gì?” Tô Lộ Thanh lập tức hỏi. Lật tử lại lắc đầu, “Ta không biết, nhìn cách ăn mặc của hắn cũng tương tự gia chủ, đến Tùng Hạc Đường lại không nói chuyện với Thập Lang, mà lại dạy chữ cho tên tiểu đồng sắc thuốc là ta, ta cảm thấy hắn chắc giống như trợ giáo ở châu học, là người đọc sách.”
Tô Lộ Thanh nghe đến đó, quay đầu nhìn Tần Hoài Chu, cả hai đều nhìn thấy đáp án trong mắt đối phương. Nàng nghĩ ngợi, lại hỏi, “Ngươi nói Tùng Hạc Đường, là ở trong thành Giáng Châu, hay là ở Tương Âm?”
“Chính là Tương Âm, Thập Lang dạo gần đây đều ở Tương Âm, Ân công cũng là mới tới cách đây không lâu.”
“Ngoài vị Ân công kia của ngươi, ngươi còn gặp qua người nào khác từng tới Tùng Hạc Đường không?” Nàng bổ sung, “Cũng giống như vị Ân công kia của ngươi, trông không giống người thường.”
“Ừm... À, có một vị trưởng sử, bọn họ đều gọi hắn như vậy.”
“Vị trưởng sử kia tới đó mấy lần? Ngươi có thấy qua dáng vẻ của hắn không?”
Lật tử lắc đầu, “Ta toàn ở hậu viện sắc thuốc, chuyện ở phía trước không rõ lắm, chuyện trưởng sử tới đây, cũng là nghe những học đồ khác nói.”
Trong phủ nha châu phủ có trưởng sử, Tương Vương Phủ cũng có trưởng sử, dựa theo kinh nghiệm tiếp xúc với trưởng sử châu phủ trên thuyền lần trước của nàng mà xem, thì vị trưởng sử tên Triệu Ngọ ở Tương Vương Phủ kia có khả năng lớn hơn. Bèn thuận theo lời Lật tử, gật gật đầu, “Quả thực chỉ có Ân công của ngươi đối xử với mọi người là khác biệt, nể mặt vị Ân công này, ta có thể đưa ngươi vào thành, để ngươi về biệt viện lấy đồ, nhưng mà,” Nàng chỉ vào mình, rồi lại chỉ Tần Hoài Chu, “Ngươi nghĩ cách nào đó, để ta và hắn cũng có thể tiến vào biệt viện.”
Chuyện này tuy khó giải quyết, nhưng cuối cùng vẫn làm được. Thập Lang dường như rất coi trọng tên tiểu đồng của mình, nghe nói tiểu đồng bị gia đinh đuổi đi, liền lập tức dẫn người quay lại tìm kiếm, Tô Lộ Thanh và Tần Hoài Chu cũng nhờ vậy mà thuận lợi tiến vào biệt viện. Thập Lang tên là Hạ Khảng, là một tiểu lang quân mười bốn tuổi, tuy là con của thương hộ, nhưng trên người lại có khí chất của người đọc sách. Nghe Tần Hoài Chu tự xưng là thương nhân từ Trường An tới, đi ngang qua đây, dự định đặt mua ít dược liệu, Hạ Khảng rất chủ động, tự mình bận rộn trước sau tiếp đãi hai người.
Hai người thầm lặng đấu khẩu một trận sắc bén, Lật tử đang ngồi xổm dưới đất không hề hay biết, thu dọn xong tâm trạng, lúc này mới ngẩng đầu nói với Tần Hoài Chu, “Ta... quả thực vẫn phải quay về...”
Dưới ánh mắt ôn hòa của Tần Hoài Chu, hắn nói ra tình hình thực tế, “Đồ vật Ân công cho ta, bị ta giấu trong gối đầu của ta rồi, ta sợ bọn hắn bắt không được ta, sẽ đi lục tìm đồ của ta, như vậy thì sẽ hoàn toàn không giữ được nữa, cho nên...”
Hắn càng nói, giọng càng yếu đi, khí lực cũng càng lúc càng không đủ, “Có thể nào van cầu lang quân, và... vị nương tử này, nhân lúc bọn hắn còn đang ở ngoài thành, mau chóng đưa ta vào thành không? Ta muốn lấy đồ vật của Ân công ra, sau đó rời khỏi nơi này...”
Lời này nếu là người khác nói ra, liền có ý đồ dẫn người khác vào bẫy, nhưng do một tiểu đồng nói ra, tự nhiên liền mang theo sự ngây thơ không rành thế sự. Tô Lộ Thanh nhìn thẳng hắn, nhướn mày, “Ồ? Rời khỏi nơi này, ngươi còn muốn đi đâu?”
“Ta... Ta muốn đi Trường An!”
“Trường An cách nơi này xa lắm đấy, chỉ dựa vào đôi chân ngắn nhỏ này của ngươi, e rằng còn chưa đi ra khỏi Giáng Châu được đâu.”
“Ân công là người từ Trường An tới, Ân công nói, Trường An đặc biệt tốt, tám sông lượn quanh thành, đường hẻm trồng hòe liễu, ta cũng rất muốn đi xem ——”
“Vị Ân công kia của ngươi, tên là gì?” Tô Lộ Thanh lập tức hỏi. Lật tử lại lắc đầu, “Ta không biết, nhìn cách ăn mặc của hắn cũng tương tự gia chủ, đến Tùng Hạc Đường lại không nói chuyện với Thập Lang, mà lại dạy chữ cho tên tiểu đồng sắc thuốc là ta, ta cảm thấy hắn chắc giống như trợ giáo ở châu học, là người đọc sách.”
Tô Lộ Thanh nghe đến đó, quay đầu nhìn Tần Hoài Chu, cả hai đều nhìn thấy đáp án trong mắt đối phương. Nàng nghĩ ngợi, lại hỏi, “Ngươi nói Tùng Hạc Đường, là ở trong thành Giáng Châu, hay là ở Tương Âm?”
“Chính là Tương Âm, Thập Lang dạo gần đây đều ở Tương Âm, Ân công cũng là mới tới cách đây không lâu.”
“Ngoài vị Ân công kia của ngươi, ngươi còn gặp qua người nào khác từng tới Tùng Hạc Đường không?” Nàng bổ sung, “Cũng giống như vị Ân công kia của ngươi, trông không giống người thường.”
“Ừm... À, có một vị trưởng sử, bọn họ đều gọi hắn như vậy.”
“Vị trưởng sử kia tới đó mấy lần? Ngươi có thấy qua dáng vẻ của hắn không?”
Lật tử lắc đầu, “Ta toàn ở hậu viện sắc thuốc, chuyện ở phía trước không rõ lắm, chuyện trưởng sử tới đây, cũng là nghe những học đồ khác nói.”
Trong phủ nha châu phủ có trưởng sử, Tương Vương Phủ cũng có trưởng sử, dựa theo kinh nghiệm tiếp xúc với trưởng sử châu phủ trên thuyền lần trước của nàng mà xem, thì vị trưởng sử tên Triệu Ngọ ở Tương Vương Phủ kia có khả năng lớn hơn. Bèn thuận theo lời Lật tử, gật gật đầu, “Quả thực chỉ có Ân công của ngươi đối xử với mọi người là khác biệt, nể mặt vị Ân công này, ta có thể đưa ngươi vào thành, để ngươi về biệt viện lấy đồ, nhưng mà,” Nàng chỉ vào mình, rồi lại chỉ Tần Hoài Chu, “Ngươi nghĩ cách nào đó, để ta và hắn cũng có thể tiến vào biệt viện.”
Chuyện này tuy khó giải quyết, nhưng cuối cùng vẫn làm được. Thập Lang dường như rất coi trọng tên tiểu đồng của mình, nghe nói tiểu đồng bị gia đinh đuổi đi, liền lập tức dẫn người quay lại tìm kiếm, Tô Lộ Thanh và Tần Hoài Chu cũng nhờ vậy mà thuận lợi tiến vào biệt viện. Thập Lang tên là Hạ Khảng, là một tiểu lang quân mười bốn tuổi, tuy là con của thương hộ, nhưng trên người lại có khí chất của người đọc sách. Nghe Tần Hoài Chu tự xưng là thương nhân từ Trường An tới, đi ngang qua đây, dự định đặt mua ít dược liệu, Hạ Khảng rất chủ động, tự mình bận rộn trước sau tiếp đãi hai người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận