Ta Và Phu Quân Ghét Nhau Như Chó Với Mèo

Chương 177

Dài Lễ một tay đè Hạ Chi Hàn xuống, mặc dù nàng không nói rõ món đồ muốn mượn là gì, nhưng xem phản ứng và cử động rất quen thuộc của hắn, dường như hai người không phải lần đầu gặp gỡ kiểu này. Bên hông hắn đeo rất nhiều thứ, đều được bọc trong túi da căng phồng, lúc này tháo xuống, là một thanh chủy thủ dài một thước, mũi nhọn có móc câu. Lúc đưa cho nàng, còn cố ý hay vô ý nhắc một tiếng: “Lần này dùng xong, nhất định nhớ trả lại ta.”
Tô Lộ Thanh nhận lấy chủy thủ, tùy ý dí vào trước người Hạ Chi Hàn: “Có những người ấy, cứng miệng lắm, không dùng chút cực hình thì hắn sẽ cứ tự cho là thông minh mà dây dưa. Kỳ thực thì, dây dưa tới dây dưa lui, làm toàn chuyện vô dụng công, đến cuối cùng, điều cần khai, vẫn sẽ phải khai. Nếu sớm muộn gì cũng phải khai, vậy tại sao phải cứng miệng chứ? Hạ gia chủ ngươi nói, có phải đạo lý này không?”
“Khụ.” Một tiếng ho nhẹ vang lên từ sau lưng. Nàng quay lại nhìn, Tần Hoài Chu đã đứng dậy đi về phía nàng, vẻ mặt đầy không đồng tình, mắt nhìn xuống, ánh mắt rơi vào thanh chủy thủ trên tay nàng: “Nơi này không phải hình phòng.” Ngay sau đó lại quay sang Dài Lễ: “Có thể thả người này ra trước, để ta nói chuyện với hắn một câu được không?”
Dài Lễ nhìn Tần Hoài Chu một chút, rồi lại nhìn về phía nàng, dường như đang chờ ý của nàng. Nàng đưa tay ra hiệu: “Được, nói đi.”
Tần Hoài Chu đi đến gần Hạ Chi Hàn: “Có một nơi, làm phiền Hạ gia chủ dời bước.”
Hắn thẳng thừng dứt khoát như vậy, Tô Lộ Thanh hơi suy nghĩ một chút, kéo người sang một bên: “Ngươi còn làm gì nữa?”
“Tô Đề Điểm có hậu thủ, Tần Mỗ tự nhiên cũng có,” Tần Hoài Chu thấp giọng nói, “Đêm nay mọi chuyện đều có thể rõ ràng, mục đích của Tô Đề Điểm đã đạt được, sao không thuận nước đẩy thuyền, cho Tần Mỗ mượn người này sử dụng?”
“Nói nghe nhẹ nhàng quá nhỉ, mượn ngươi?”
“Tô Đề Điểm phụng mệnh đến điều tra vụ việc Trần Ngự Sử bị hại, bây giờ Trần Ngự Sử đã ở ngay trước mắt, đợi thần trí hắn khôi phục tỉnh táo, sẽ nói ra mọi chuyện xảy ra với bản thân ở Giáng Châu, như vậy tác dụng của Hạ Chi Hàn đối với Tô Đề Điểm cũng không còn nữa, ta nói có đúng không?”
Nhìn bề ngoài thì, đúng là như vậy, nhưng: “Nói có lý đấy, nhưng mà, người này hiện tại đang do ta khống chế, muốn tay không đòi người đi, không có đạo lý đó đâu nhỉ?”
“Vậy ý của Tô Đề Điểm là?”
“Người có thể cho ngươi mượn dùng, nhưng nhất định phải còn ở trong tay ta.” Nói cách khác, chính là giống như trước đây, nàng phải có mặt ở đó. “Thì ra là thế,” Tần Hoài Chu nghĩ thông suốt mấu chốt trong đó, gật gật đầu, “Nếu người này đối với Tô Đề Điểm mà nói, còn có tác dụng khác, quả thực nên ở trong tay Tô Đề Điểm thì thỏa đáng hơn.”
Đối với việc Tần Hoài Chu đoán ra được tính toán của mình, nàng cũng không cảm thấy có gì lạ, hai người trước đó đã đối đầu bao nhiêu lần, không nói là hoàn toàn biết người biết ta, nhưng cũng coi như thấy mầm biết cây. Cho nên khi nàng sai người áp giải Hạ Chi Hàn đi, cùng người của Tần Hoài Chu rời khỏi Tùng Hạc đường, nhìn thấy Đô Ngu Hầu và đám người đã đợi sẵn bên ngoài từ lâu, trên mặt nàng cũng không lộ vẻ kinh ngạc. Chỉ khi đi ngang qua Tần Hoài Chu, nàng thuận miệng nói một câu: “Còn nói những người này không phải do ngươi sắp xếp?”
Nhận được câu trả lời là: “Trước đó đúng là không phải.”
Dưới sự sắp xếp của Đô Ngu Hầu, đám người thuận lợi gọi mở cửa thành, rẽ màn đêm tiến về Giáng Châu Thành. Sau đó đi thẳng đến Hạ gia. Lúc này Hạ gia đèn đuốc sáng trưng, Trâu Khải, Tiết Minh cùng các quan viên Giáng Châu đang bị giam lỏng tại tiền sảnh, mặc dù không có người trông coi bên trong, nhưng bọn họ biết, bên ngoài toàn là người của Loan Định Khâm, bọn họ căn bản không trốn thoát được. Trâu Khải đã đi tới đi lui trong phòng không biết bao nhiêu vòng: “Bọn họ rốt cuộc muốn nhốt chúng ta đến bao giờ? Bây giờ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận