Ta Và Phu Quân Ghét Nhau Như Chó Với Mèo
Chương 75
"Nhanh vậy đã quên rồi sao?" Tô Lộ Thanh tròn mắt, đánh lừa Tiểu Đạo Đồng, "Ta vừa mới từ đây đi ra, còn nhìn thấy ngươi mà."
Tiểu Đạo Đồng ôm chổi gãi đầu, "A...... Có thật không...... Xin lỗi xin lỗi, ta cứ mải đọc thầm kinh văn nên quên mất."
Trở lại sân nhỏ phía đông, Tấn Dương Công Chúa vừa mới dậy, vừa thấy nàng liền thở phào một hơi, rồi hỏi dồn, "Cấm địa kia rốt cuộc có cái gì? Ngươi đi lâu như vậy, có phải đã gặp phải chuyện gì khó giải quyết không?" Vừa nói, vừa kéo tay nàng, xoay người nàng lại, cẩn thận kiểm tra một vòng, "Có gặp phải nguy hiểm gì không?"
"Không gặp phải phiền toái gì lớn." Tô Lộ Thanh không kể chi tiết chuyện kỳ quái về địa đạo, chỉ nói đèn đuốc trong sương phòng phía tây tự dưng biến mất là vì bên trong có một lối vào ám đạo.
Nguyên Nghiêu tỏ vẻ chẳng có gì ghê gớm, "Thảo nào, ta đã nói trên đời này làm gì có thứ thần thần quỷ quỷ gì. Cái lão Hợp Khôn Đạo Nhân kia còn nói là cấm địa trấn áp tà ma gì đó, hóa ra là lén lút giấu quan phủ tự mình đào địa đạo." Rồi lại nhận ra điều bất thường, "Địa đạo đó dẫn tới đâu? Kinh thành Trường An, ngay dưới chân thiên tử, lại có địa đạo quỷ quyệt như vậy, chẳng phải là tai họa ngầm sao?"
Tô Lộ Thanh lắc đầu, "Chuyện này có chút kỳ lạ, không nên để lộ ra ngoài. Điện hạ cứ coi như không biết gì cả, mọi việc vẫn như cũ."
Nguyên Nghiêu khoác tay lên vai nàng, đẩy nàng vào trong, "Ta biết mà, các ngươi điều tra mấy chuyện này, sợ nhất là 'đánh rắn động cỏ'. Ta đây, vẫn cứ ở đây mỗi ngày chép ít kinh văn, thắp mấy nén hương, chờ khi nào A Gia thấy kinh văn của ta chép đạt yêu cầu thì ta sẽ về cung."
Trong phòng riêng bày một thùng tắm, cung nhân đang thêm nước nóng vào. Bên cạnh trên bàn thấp đặt các thứ như đậu tắm, nước thơm, phía khác đặt một cái bàn nhỏ đựng đồ ăn nhẹ, có bánh bột nóng hổi.
Nguyên Nghiêu như thể kể công, "Ta đoán là ngươi sẽ quay lại nên đã cho người chuẩn bị trước rồi. Này, còn cần gì nữa thì cứ nói với các nàng ấy."
Tô Lộ Thanh ở trong địa đạo cả đêm, sáng sớm lại phải diễn trò thần bí trước mặt Tần Hoài Chu, sớm đã mệt lả. Nàng nói một tiếng cảm ơn rồi tự mình đi tắm rửa dùng bữa.
Tối qua chưa được bôi thuốc, vết thương dính nước, đau âm ỉ.
Nàng cử động cánh tay, bưng bánh bột lên, vừa ăn vừa sắp xếp lại trong đầu những điều tra được trong hai ngày nay.
Phải điều tra ruộng đất ở Khai Minh Phường, đám ruộng này và Huyền Đô Quan có liên quan chặt chẽ. Nhưng nghe ý tứ trong lời của người tối qua, mảnh ruộng Tần Hoài Chu mua đối với bọn họ mà nói có chút phỏng tay, càng sớm bán đi càng tốt.
Nhưng mà ruộng đất trước nay luôn là thứ quan trọng nhất, cách làm của Huyền Đô Quan lại không giống chủ sở hữu ruộng đất, mà ngược lại giống như 'cò mồi'.
Bèn hỏi Nguyên Nghiêu về Huyền Đô Quan.
Nguyên Nghiêu suy nghĩ một lát rồi nói, "Ta chỉ biết, Thái Vương Thúc từng được tiên sư điểm hóa ở đây, sau đó tu hành tại Huyền Đô Quan ba năm, trở thành bạn tốt với quan chủ Huyền Quân Đạo Nhân. Khi Thái Vương Thúc ở kinh thành, người thường xuyên đến đây thanh tu, cùng Huyền Quân Đạo Nhân tham thiền."
"Thái Vương Thúc" trong miệng Nguyên Nghiêu chính là Thái Vương Nguyên Tín, ông còn có một biệt hiệu cũ là "Nửa bước thái tử".
Nghe nói năm đó Thái Vương, phong tư động thiên hạ, tài học quán cổ kim. Tiên Đế vốn định lập ông làm thái tử, ngay cả chiếu thư sắc lập cũng đã viết được một nửa, kết quả chân trời đột nhiên xuất hiện một tia sét kinh hoàng, đánh trúng ngay một cây ngô đồng trước Chính Điện. Tiên Đế cảm thấy điềm báo không lành nên gác lại việc này, sau này mới đổi sang lập Nguyên Kiệm.
Nguyên Tín cũng không vì vậy mà buồn giận. Sau khi Nguyên Kiệm lên ngôi, ông dốc lòng tu đạo, say mê luyện đan, đồng thời còn nguyện ý biên soạn y thư để tạo phúc cho vạn dân. Mỗi khi đến dịp tế lễ, ông còn tự tay viết sớ xanh tế lễ.
"Vậy... Huyền Quân Đạo Nhân bây giờ có ở trong quán không?" Tô Lộ Thanh hỏi.
Nguyên Nghiêu lắc đầu, "Huyền Quân Đạo Nhân rất thích vân du. Tháng trước ông ấy đã cùng Thái Vương Thúc đi Hoa Sơn rồi. Sự vụ thường ngày trong quán đều do đô quản Hợp Khôn Đạo Nhân quản lý."
Nguyên Nghiêu nói rồi bỗng nghĩ đến một khả năng, "A Thanh, có phải ngươi nghi ngờ... Huyền Quân Đạo Nhân đã lợi dụng mối quan hệ với Thái Vương Thúc để lén đào địa đạo không?"
Tô Lộ Thanh lắc đầu, "Bọn họ đều là người tu hành, sớm đã thoát khỏi hồng trần. Hơn nữa... không phải ngươi cũng nói, cấm địa kia đã bị phong tỏa tám mươi mấy năm rồi sao, e rằng thời gian đào địa đạo còn sớm hơn nữa."
Nói thì nói vậy, nhưng trong lòng nàng hiểu rõ, cái ổ khóa không bám bụi trên cửa viện cấm địa kia đủ để chứng minh, cấm địa vẫn luôn có người ra vào.
Trở lại Ô Y Hạng, nàng lập tức sai người đi điều tra những ruộng đồng ở Khai Minh Phường, lại đưa nhánh cây nhặt được ở ruộng cho Lương Miên để kiểm tra xem đó là cây gì.
Lương Miên sắp xếp xong công việc, cầm lấy nhánh cây, nói: "Tô Tham Sự, người theo dõi bên Cận phủ truyền tin về nói, Cận Ngự Sử bị phong hàn, vết thương nặng thêm, e là trong thời gian ngắn không thể đi lại được, cũng không thể tham gia tảo triều. Cận Ngự Sử cũng đã viết rõ tình hình gửi lên ngự sử đài, xin nghỉ ở nhà tĩnh dưỡng." Cuối cùng lắp bắp nói thêm, "Xem ra thật sự là ngã không nhẹ, giờ lại thêm bệnh thương hàn, đúng là thể xác lẫn tinh thần đều tổn hại mà..."
Có phải thể xác lẫn tinh thần đều tổn hại hay không, nàng không dám chắc, nhưng mà...
Hôm qua ở Cận phủ, nàng thấy vết thương trên tay Cận Hiền, đúng là một vết thương mờ nhạt, không sâu, nhưng đó không phải vết thương do bị ngã.
Là vết đao.
Rất có khả năng Cận Hiền chính là kẻ đã tấn công nàng bên giếng đêm đó, cho nên những vết đao trên cánh tay hắn đều là do nàng để lại.
Thấy vẻ mặt Tô Lộ Thanh không giống như tán đồng lời mình nói, Lương Miên vội hỏi, "Tô Tham Sự, chẳng lẽ vết thương của Cận Ngự Sử là giả?"
"Việc hắn ngã ngựa, có người xung quanh nhìn thấy, chuyện này không giả. Nhưng hắn đóng cửa không ra ngoài, xin nghỉ tảo triều, không phải vì vết thương do ngã ngựa, mà là muốn che giấu vết thương thật sự."
"Vết thương thật sự?" Lương Miên giật mình, "Chẳng lẽ nói... Kẻ tấn công người ở Khuất phủ đêm đó chính là hắn?"
Tô Lộ Thanh gật đầu, "Thương thế có thể che giấu, nhưng vết thương thì không giả được. Hắn làm vậy là muốn dưỡng cho vết đao lành lại, khôi phục như cũ đây mà."
"Vậy... Đợi vết đao của hắn lành hẳn, chẳng phải chúng ta sẽ không còn chứng cứ gì sao?"
Tô Lộ Thanh cười đầy tự tin, "Trên đao của ta có tẩm độc. Tuy không khó giải, nhưng vết sẹo rất khó phai. Người tinh mắt nhìn qua là biết ngay, hắn có giấu thế nào cũng không giấu được."
Lương Miên gật đầu rồi lại lắc đầu, "Nhưng hắn cứ trì hoãn không chịu ra mặt thì không thể xác nhận được thi thể trong giếng cạn kia có đúng là Khuất Huyện Lệnh hay không."
Tiểu Đạo Đồng ôm chổi gãi đầu, "A...... Có thật không...... Xin lỗi xin lỗi, ta cứ mải đọc thầm kinh văn nên quên mất."
Trở lại sân nhỏ phía đông, Tấn Dương Công Chúa vừa mới dậy, vừa thấy nàng liền thở phào một hơi, rồi hỏi dồn, "Cấm địa kia rốt cuộc có cái gì? Ngươi đi lâu như vậy, có phải đã gặp phải chuyện gì khó giải quyết không?" Vừa nói, vừa kéo tay nàng, xoay người nàng lại, cẩn thận kiểm tra một vòng, "Có gặp phải nguy hiểm gì không?"
"Không gặp phải phiền toái gì lớn." Tô Lộ Thanh không kể chi tiết chuyện kỳ quái về địa đạo, chỉ nói đèn đuốc trong sương phòng phía tây tự dưng biến mất là vì bên trong có một lối vào ám đạo.
Nguyên Nghiêu tỏ vẻ chẳng có gì ghê gớm, "Thảo nào, ta đã nói trên đời này làm gì có thứ thần thần quỷ quỷ gì. Cái lão Hợp Khôn Đạo Nhân kia còn nói là cấm địa trấn áp tà ma gì đó, hóa ra là lén lút giấu quan phủ tự mình đào địa đạo." Rồi lại nhận ra điều bất thường, "Địa đạo đó dẫn tới đâu? Kinh thành Trường An, ngay dưới chân thiên tử, lại có địa đạo quỷ quyệt như vậy, chẳng phải là tai họa ngầm sao?"
Tô Lộ Thanh lắc đầu, "Chuyện này có chút kỳ lạ, không nên để lộ ra ngoài. Điện hạ cứ coi như không biết gì cả, mọi việc vẫn như cũ."
Nguyên Nghiêu khoác tay lên vai nàng, đẩy nàng vào trong, "Ta biết mà, các ngươi điều tra mấy chuyện này, sợ nhất là 'đánh rắn động cỏ'. Ta đây, vẫn cứ ở đây mỗi ngày chép ít kinh văn, thắp mấy nén hương, chờ khi nào A Gia thấy kinh văn của ta chép đạt yêu cầu thì ta sẽ về cung."
Trong phòng riêng bày một thùng tắm, cung nhân đang thêm nước nóng vào. Bên cạnh trên bàn thấp đặt các thứ như đậu tắm, nước thơm, phía khác đặt một cái bàn nhỏ đựng đồ ăn nhẹ, có bánh bột nóng hổi.
Nguyên Nghiêu như thể kể công, "Ta đoán là ngươi sẽ quay lại nên đã cho người chuẩn bị trước rồi. Này, còn cần gì nữa thì cứ nói với các nàng ấy."
Tô Lộ Thanh ở trong địa đạo cả đêm, sáng sớm lại phải diễn trò thần bí trước mặt Tần Hoài Chu, sớm đã mệt lả. Nàng nói một tiếng cảm ơn rồi tự mình đi tắm rửa dùng bữa.
Tối qua chưa được bôi thuốc, vết thương dính nước, đau âm ỉ.
Nàng cử động cánh tay, bưng bánh bột lên, vừa ăn vừa sắp xếp lại trong đầu những điều tra được trong hai ngày nay.
Phải điều tra ruộng đất ở Khai Minh Phường, đám ruộng này và Huyền Đô Quan có liên quan chặt chẽ. Nhưng nghe ý tứ trong lời của người tối qua, mảnh ruộng Tần Hoài Chu mua đối với bọn họ mà nói có chút phỏng tay, càng sớm bán đi càng tốt.
Nhưng mà ruộng đất trước nay luôn là thứ quan trọng nhất, cách làm của Huyền Đô Quan lại không giống chủ sở hữu ruộng đất, mà ngược lại giống như 'cò mồi'.
Bèn hỏi Nguyên Nghiêu về Huyền Đô Quan.
Nguyên Nghiêu suy nghĩ một lát rồi nói, "Ta chỉ biết, Thái Vương Thúc từng được tiên sư điểm hóa ở đây, sau đó tu hành tại Huyền Đô Quan ba năm, trở thành bạn tốt với quan chủ Huyền Quân Đạo Nhân. Khi Thái Vương Thúc ở kinh thành, người thường xuyên đến đây thanh tu, cùng Huyền Quân Đạo Nhân tham thiền."
"Thái Vương Thúc" trong miệng Nguyên Nghiêu chính là Thái Vương Nguyên Tín, ông còn có một biệt hiệu cũ là "Nửa bước thái tử".
Nghe nói năm đó Thái Vương, phong tư động thiên hạ, tài học quán cổ kim. Tiên Đế vốn định lập ông làm thái tử, ngay cả chiếu thư sắc lập cũng đã viết được một nửa, kết quả chân trời đột nhiên xuất hiện một tia sét kinh hoàng, đánh trúng ngay một cây ngô đồng trước Chính Điện. Tiên Đế cảm thấy điềm báo không lành nên gác lại việc này, sau này mới đổi sang lập Nguyên Kiệm.
Nguyên Tín cũng không vì vậy mà buồn giận. Sau khi Nguyên Kiệm lên ngôi, ông dốc lòng tu đạo, say mê luyện đan, đồng thời còn nguyện ý biên soạn y thư để tạo phúc cho vạn dân. Mỗi khi đến dịp tế lễ, ông còn tự tay viết sớ xanh tế lễ.
"Vậy... Huyền Quân Đạo Nhân bây giờ có ở trong quán không?" Tô Lộ Thanh hỏi.
Nguyên Nghiêu lắc đầu, "Huyền Quân Đạo Nhân rất thích vân du. Tháng trước ông ấy đã cùng Thái Vương Thúc đi Hoa Sơn rồi. Sự vụ thường ngày trong quán đều do đô quản Hợp Khôn Đạo Nhân quản lý."
Nguyên Nghiêu nói rồi bỗng nghĩ đến một khả năng, "A Thanh, có phải ngươi nghi ngờ... Huyền Quân Đạo Nhân đã lợi dụng mối quan hệ với Thái Vương Thúc để lén đào địa đạo không?"
Tô Lộ Thanh lắc đầu, "Bọn họ đều là người tu hành, sớm đã thoát khỏi hồng trần. Hơn nữa... không phải ngươi cũng nói, cấm địa kia đã bị phong tỏa tám mươi mấy năm rồi sao, e rằng thời gian đào địa đạo còn sớm hơn nữa."
Nói thì nói vậy, nhưng trong lòng nàng hiểu rõ, cái ổ khóa không bám bụi trên cửa viện cấm địa kia đủ để chứng minh, cấm địa vẫn luôn có người ra vào.
Trở lại Ô Y Hạng, nàng lập tức sai người đi điều tra những ruộng đồng ở Khai Minh Phường, lại đưa nhánh cây nhặt được ở ruộng cho Lương Miên để kiểm tra xem đó là cây gì.
Lương Miên sắp xếp xong công việc, cầm lấy nhánh cây, nói: "Tô Tham Sự, người theo dõi bên Cận phủ truyền tin về nói, Cận Ngự Sử bị phong hàn, vết thương nặng thêm, e là trong thời gian ngắn không thể đi lại được, cũng không thể tham gia tảo triều. Cận Ngự Sử cũng đã viết rõ tình hình gửi lên ngự sử đài, xin nghỉ ở nhà tĩnh dưỡng." Cuối cùng lắp bắp nói thêm, "Xem ra thật sự là ngã không nhẹ, giờ lại thêm bệnh thương hàn, đúng là thể xác lẫn tinh thần đều tổn hại mà..."
Có phải thể xác lẫn tinh thần đều tổn hại hay không, nàng không dám chắc, nhưng mà...
Hôm qua ở Cận phủ, nàng thấy vết thương trên tay Cận Hiền, đúng là một vết thương mờ nhạt, không sâu, nhưng đó không phải vết thương do bị ngã.
Là vết đao.
Rất có khả năng Cận Hiền chính là kẻ đã tấn công nàng bên giếng đêm đó, cho nên những vết đao trên cánh tay hắn đều là do nàng để lại.
Thấy vẻ mặt Tô Lộ Thanh không giống như tán đồng lời mình nói, Lương Miên vội hỏi, "Tô Tham Sự, chẳng lẽ vết thương của Cận Ngự Sử là giả?"
"Việc hắn ngã ngựa, có người xung quanh nhìn thấy, chuyện này không giả. Nhưng hắn đóng cửa không ra ngoài, xin nghỉ tảo triều, không phải vì vết thương do ngã ngựa, mà là muốn che giấu vết thương thật sự."
"Vết thương thật sự?" Lương Miên giật mình, "Chẳng lẽ nói... Kẻ tấn công người ở Khuất phủ đêm đó chính là hắn?"
Tô Lộ Thanh gật đầu, "Thương thế có thể che giấu, nhưng vết thương thì không giả được. Hắn làm vậy là muốn dưỡng cho vết đao lành lại, khôi phục như cũ đây mà."
"Vậy... Đợi vết đao của hắn lành hẳn, chẳng phải chúng ta sẽ không còn chứng cứ gì sao?"
Tô Lộ Thanh cười đầy tự tin, "Trên đao của ta có tẩm độc. Tuy không khó giải, nhưng vết sẹo rất khó phai. Người tinh mắt nhìn qua là biết ngay, hắn có giấu thế nào cũng không giấu được."
Lương Miên gật đầu rồi lại lắc đầu, "Nhưng hắn cứ trì hoãn không chịu ra mặt thì không thể xác nhận được thi thể trong giếng cạn kia có đúng là Khuất Huyện Lệnh hay không."
Bạn cần đăng nhập để bình luận