Ta Và Phu Quân Ghét Nhau Như Chó Với Mèo
Chương 205
“Hắn đã đi theo người của chúng ta, ở phường Khai Sáng trồng ruộng mấy ngày, cũng đã khá thân quen với người trong phường rồi. Qua hai ngày nữa, hắn đi lại ở những nơi khác trong phường, có lẽ sẽ không gây ra quá nhiều nghi ngờ, đến lúc đó hắn có thể xem xét xem ruộng đồng có phải gieo trồng Lật Anh hay không.”
“Rất tốt, người ở lại trong phường chỉ cần làm chuyện này, về phần những việc khác,” nàng nghĩ đến chuyện Tần Hoài Chu vừa nói về việc Thái Vương Thế tử vô ý làm rơi chén trà, “Đi điều tra xem, gần đây Thái Vương Thế tử đã tiếp xúc với những ai.”
“Vâng.” Lương Miên nhận lệnh....... Lễ cập kê lần này của Hầu Phủ cuối cùng vẫn diễn ra một cách lặng lẽ. Mặc dù hôm đó không có các tân khách thân phận quý giá đến xem lễ, thì thân phận nghĩa nữ Hầu Phủ của Bùi Chiêu cũng coi như được định đoạt như thế. Vốn dĩ vì biệt viện bị cháy, lại nghĩ đến nàng đã là Nghĩa Nữ của Hầu Phủ, ngày sau không thể không sắp xếp giúp nàng việc đi lại giao thiệp với các nơi trong kinh thành, nên lão Tần hầu đã định cấp cho nàng một sân nhỏ riêng biệt trong phủ. Nhưng vì lần này xảy ra chuyện như vậy, sân nhỏ đó không tiện cho người vào ở ngay, nên lão Tần hầu lại cho người sắp xếp một tòa nhà sát bên Hầu Phủ, an trí nàng thỏa đáng, đồng thời đem những người hầu trước kia ở biệt viện đều phân đến tòa nhà này để phụng sự, nghe nàng sai phái. Bùi Chiêu đương nhiên là lại một phen thiên ngôn vạn tạ, sau đó mỗi ngày đều chuyên cần đến Hầu Phủ thỉnh an lão Tần hầu, làm tròn đạo hiếu. Mấy ngày nay Tô Lộ Thanh đều ở lại trong Ô Y Hạng. Tin tức từ phường Khai Sáng liên tiếp được đưa tới, đầu tiên là biết được những thứ gieo trồng trong phường đều là lúa mạch non, không có một cây Lật Anh nào; sau đó xác nhận trong phường có hơn mười gia đình biến mất không rõ lý do, trong đó bao gồm cả nhà Trương Võ Hầu. “Còn một chuyện nữa, thuộc hạ cảm thấy hơi kỳ quái,” Lương Miên nói tiếp, “Võ Hầu ở phường Khai Sáng dường như đã bị thay thế. Người ở lại trong phường còn nói, bách tính ở Bắc Khúc trông cũng không giống trước đây lắm, ngày nào cũng bó tay bó chân, giống như đã gặp phải chuyện gì.”
“Chưa tra ra nguyên nhân sao?”
Lương Miên lắc đầu, “Chưa có. Phường lý báo lại rằng trong phường xảy ra rất nhiều biến cố, Võ Hầu tuần tra ngày càng nghiêm ngặt, rất nhiều nơi đều có người canh giữ, nếu có người tự tiện xông vào, e rằng sẽ nguy hiểm đến tính mạng.”
“Con dâu của Trương Võ Hầu tên là gì? Người nhà của nàng có được thông báo không?”
“Đây cũng là một chuyện kỳ lạ,” Lương Miên lộ vẻ nghi hoặc, “Không tra được tên của nàng, chỉ biết qua những lời dò hỏi bên lề trước đó là bọn họ đều gọi nàng Tam nương. Về phần người nhà của nàng, thuộc hạ đã cho người điều tra, từ sau lần xem lễ trước, liền không thấy bóng dáng của họ xuất hiện ở Gia Hội Phường nữa. Lẽ ra cả một gia đình biến mất không rõ lý do trong phường như vậy, Võ Hầu phải báo cáo mới đúng, nhưng bọn họ mất tích lại không thấy báo cáo.
“Rất tốt, người ở lại trong phường chỉ cần làm chuyện này, về phần những việc khác,” nàng nghĩ đến chuyện Tần Hoài Chu vừa nói về việc Thái Vương Thế tử vô ý làm rơi chén trà, “Đi điều tra xem, gần đây Thái Vương Thế tử đã tiếp xúc với những ai.”
“Vâng.” Lương Miên nhận lệnh....... Lễ cập kê lần này của Hầu Phủ cuối cùng vẫn diễn ra một cách lặng lẽ. Mặc dù hôm đó không có các tân khách thân phận quý giá đến xem lễ, thì thân phận nghĩa nữ Hầu Phủ của Bùi Chiêu cũng coi như được định đoạt như thế. Vốn dĩ vì biệt viện bị cháy, lại nghĩ đến nàng đã là Nghĩa Nữ của Hầu Phủ, ngày sau không thể không sắp xếp giúp nàng việc đi lại giao thiệp với các nơi trong kinh thành, nên lão Tần hầu đã định cấp cho nàng một sân nhỏ riêng biệt trong phủ. Nhưng vì lần này xảy ra chuyện như vậy, sân nhỏ đó không tiện cho người vào ở ngay, nên lão Tần hầu lại cho người sắp xếp một tòa nhà sát bên Hầu Phủ, an trí nàng thỏa đáng, đồng thời đem những người hầu trước kia ở biệt viện đều phân đến tòa nhà này để phụng sự, nghe nàng sai phái. Bùi Chiêu đương nhiên là lại một phen thiên ngôn vạn tạ, sau đó mỗi ngày đều chuyên cần đến Hầu Phủ thỉnh an lão Tần hầu, làm tròn đạo hiếu. Mấy ngày nay Tô Lộ Thanh đều ở lại trong Ô Y Hạng. Tin tức từ phường Khai Sáng liên tiếp được đưa tới, đầu tiên là biết được những thứ gieo trồng trong phường đều là lúa mạch non, không có một cây Lật Anh nào; sau đó xác nhận trong phường có hơn mười gia đình biến mất không rõ lý do, trong đó bao gồm cả nhà Trương Võ Hầu. “Còn một chuyện nữa, thuộc hạ cảm thấy hơi kỳ quái,” Lương Miên nói tiếp, “Võ Hầu ở phường Khai Sáng dường như đã bị thay thế. Người ở lại trong phường còn nói, bách tính ở Bắc Khúc trông cũng không giống trước đây lắm, ngày nào cũng bó tay bó chân, giống như đã gặp phải chuyện gì.”
“Chưa tra ra nguyên nhân sao?”
Lương Miên lắc đầu, “Chưa có. Phường lý báo lại rằng trong phường xảy ra rất nhiều biến cố, Võ Hầu tuần tra ngày càng nghiêm ngặt, rất nhiều nơi đều có người canh giữ, nếu có người tự tiện xông vào, e rằng sẽ nguy hiểm đến tính mạng.”
“Con dâu của Trương Võ Hầu tên là gì? Người nhà của nàng có được thông báo không?”
“Đây cũng là một chuyện kỳ lạ,” Lương Miên lộ vẻ nghi hoặc, “Không tra được tên của nàng, chỉ biết qua những lời dò hỏi bên lề trước đó là bọn họ đều gọi nàng Tam nương. Về phần người nhà của nàng, thuộc hạ đã cho người điều tra, từ sau lần xem lễ trước, liền không thấy bóng dáng của họ xuất hiện ở Gia Hội Phường nữa. Lẽ ra cả một gia đình biến mất không rõ lý do trong phường như vậy, Võ Hầu phải báo cáo mới đúng, nhưng bọn họ mất tích lại không thấy báo cáo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận