Ta Và Phu Quân Ghét Nhau Như Chó Với Mèo

Chương 220

“Ta và Huyện lệnh Khuất có giao tình tốt đẹp, hắn mừng thọ, ta đến chúc mừng, dâng lên một phần lễ vật coi như tỏ chút tâm ý, điều này có gì kỳ quái đâu?” “Ngừng.” Tô Lộ Thanh bỗng nhiên lại nói. Động tác bên trong dừng lại. Dương Cam cũng vì vậy mà thở phào một hơi. “Dương Thiếu khanh,” lúc nàng mở miệng lần nữa, ánh mắt đã từ chỗ màn trúc dời sang người Tần Hoài Chu, “Quy củ ở chỗ ta chính là như vậy, lát nữa ta hỏi gì, nếu ngươi không đáp, hoặc đáp sai, bọn hắn sẽ còn tiếp tục. Quyền chủ động nằm ở trên người Thiếu khanh ngươi, muốn nói chuyện yên ổn, hay là tự mình tìm khổ chịu, chính ngươi quyết định.” Bóng người chiếu trên màn trúc run lên, lại lắc lắc tay, dường như đang cố gắng rũ bỏ cơn đau. “Ngươi tận mắt thấy Cận Hiền và Khuất Tĩnh Dương cãi lộn, nhìn thấy Khuất Tĩnh Dương nuốt vào một chiếc chìa khoá, cũng tương tự nhìn thấy Cận Hiền từ phía sau đánh chết Khuất Tĩnh Dương, đẩy hắn xuống giếng.” “Nói bậy nói bạ!” Nàng thở dài một hơi, “Sai, tiếp tục.” “Ngươi có chứng cứ gì chứng minh —— ách!” Tiếng tra tấn lại vang lên. Bên tai liền vang lên tiếng giấy bút sột soạt:
(Đây là vu oan giá họa!) Nàng viết:
(Chứng cứ?) Tần Hoài Chu:
(Chỉ dựa vào suy đoán mà khẳng định thật giả, chẳng phải là quá võ đoán sao?) Tô Lộ Thanh:
(A.) Tần Hoài Chu nhìn xem chữ kia nàng vừa viết xuống, bỗng dưng trừng lớn hai mắt, lập tức múa bút thành văn:
(Ngươi không sợ hắn chịu không nổi tra tấn, xảy ra án mạng hay sao?) Tô Lộ Thanh vừa nhìn thấy câu này, thấy hắn vẫn còn đang viết, dứt khoát theo dõi động tác đặt bút của hắn, đọc theo từng chữ một:
(Huống chi, án mạng ở Khuất Phủ xảy ra vào nửa đêm, tân khách đều đã về nhà, ngươi vừa nói hắn từng tận mắt chứng kiến quá trình hành hung, làm sao chứng minh?) Lần này nàng không đặt bút trên giấy, giữa những tiếng rên rỉ bị đè nén thỉnh thoảng vọng ra từ sau màn trúc, nàng chậm rãi nói: “Chứng cứ, chính là Cận Hiền đó.” Âm thanh bên trong hơi có biến đổi, nàng nghe ra được đáp án, tiếp tục nói: “Đêm đó ở lại Khuất Phủ, ngoài Cận Hiền ra, còn có ngươi, và đám tử sĩ do ngươi phụng mệnh dẫn dắt. Hoặc có thể nói, việc này vốn dĩ ngươi có thể không tham gia, nhưng Cận Hiền có điều lo lắng, không xuống tay phóng hỏa được, cho nên ngươi được lâm thời nhận lệnh, ‘giúp’ hắn một tay.” “...... Cận Hiền đã chết, ngươi có đổ bao nhiêu chứng cứ lên đầu hắn, hắn cũng không thể phản bác được,” Dương Cam cố nén rồi lại nén, giọng nói khàn khàn, “Cho nên, đến cuối cùng vẫn là ngươi nói gì thì là nấy, đã như vậy, còn làm nhục ta làm gì?” Tô Lộ Thanh không tỏ ý kiến, quay sang hỏi người bên cạnh: “Còn lại mấy cái?” Giọng Lương Miên cung kính truyền tới: “Còn tám cái.” Nàng gật gật đầu: “Vậy thì, tiếp tục.” Một trang giấy đột nhiên được đưa tới trước mắt nàng, phía trên là một câu chữ mực còn chưa khô hẳn:
(Bên trong rốt cuộc đang làm gì?) Bàn tay nắm tờ giấy kia cũng dùng sức rất mạnh, mép giấy bị nắm chặt nhăn lại thành những vết hằn sâu. Nàng đè tay Tần Hoài Chu xuống, chậm rãi viết cho hắn một câu:
(Ngươi vẫn là không biết thì tốt hơn.) Tiếp đó nàng không để ý đến hắn nữa, ánh mắt rơi lên trên màn trúc, ánh mắt sắc bén dường như đã xuyên thủng tấm màn trúc, nhìn thẳng vào Dương Cam: “Trên Văn Điệp của Khuất Tĩnh Dương ghi chép số lượng tôi tớ trong Khuất Phủ là 36 người, nhưng nha dịch huyện Vạn Niên khiêng tôi tớ ra từ trong phủ lại có tới bốn mươi sáu người, mười người dư ra này, dù thế nào cũng không thể là tự dưng xuất hiện được, phải không?” Dương Cam vẫn kiên trì nói: “...... Thi thể trong đám cháy không phân biệt rõ được, có lẽ là những người khác lỡ lạc vào biển lửa, lại bị tính thành tôi tớ thì sao? Chỉ dựa vào điểm này mà khẳng định là do ta làm, Tô Đô Tri không cảm thấy hoang đường sao? Hự!” Có vật gì đó theo tiếng kêu rơi xuống đất, truyền ra một tiếng vang rất nhỏ nhưng lại mang theo sức nặng. Tần Hoài Chu nghe thấy âm thanh này, nhẹ không giống các loại kim khí, nhưng lại không phải vật mềm như khăn vải...... Vật kia lúc rơi xuống đất, dường như còn dính thứ gì đó sền sệt, phát ra tiếng “lạch cạch”.
Bạn cần đăng nhập để bình luận