Ta Và Phu Quân Ghét Nhau Như Chó Với Mèo

Chương 254

Đi theo lại mang theo ý trào phúng: “Nhưng cũng đúng là người mà Nguyên Kiệm có thể dùng, trên triều đình thì dựa dẫm vào nữ nhân, lúc chạy trối chết, ngay cả an nguy của mình cũng gửi gắm hy vọng vào một nữ nhân. Nữ nhân thì làm nên được thành tựu gì, tùy tiện bị dao dọa một chút, chẳng phải là cái gì cũng khai ra hết sao?”
Tô Lộ Thanh cúi đầu không nói, ra vẻ nghe những lời đó thì vô cùng xấu hổ. Lại nghe Nguyên Tín nói: “Bán đứng thiên tử, là bất trung bất nghĩa, nể tình ngươi biết thời thế, bản vương có thể cho ngươi một cái chết thống khoái.” Nói rồi, Nguyên Tín ra lệnh cho bên ngoài: “Người đâu.”
Có người đáp lời đi vào. “Đem nàng dẫn đi, tìm một nơi phong cảnh đẹp đẽ, giết.”
Binh sĩ nghe lệnh liền muốn tới bắt người. Tô Lộ Thanh đột nhiên nói: “Khoan đã, ta còn có lời muốn nói.”
“Nói.”
“Sự việc đến nước này, điện hạ đã là bên thắng, liệu điện hạ có thể để cho ta, một người sắp chết, được chết một cách rõ ràng không?”
“Ngươi còn muốn hiểu rõ cái gì?” Nguyên Tín hơi mất kiên nhẫn. Tô Lộ Thanh nhìn binh sĩ đang đứng cách nàng không xa: “Xin điện hạ cho lui tả hữu.”
Nguyên Tín vung tay, binh sĩ lại lui ra. Nàng nhìn binh sĩ rời khỏi tẩm điện, canh giữ ở cửa ra vào, sau đó ánh mắt mới rơi trên mặt Nguyên Tín: “Trong vòng một đêm, đầu tiên là ‘thiên hỏa giáng tội’, sau đó là điện hạ đột nhiên dẫn quân chiếm cứ hoàng thành. Hạ quan muốn hỏi, điện hạ phát động vào lúc này, có phải là vì biết được Lý Văn Kim bị bắt, động tĩnh của Hộ bộ bị giám sát không?”
Nàng nhìn kỹ biến hóa sắc mặt của Nguyên Tín, chỉ thấy Nguyên Tín hoàn toàn không để tâm: “Bọn chúng tính là cái thá gì. Được rồi, vấn đề của ngươi đã trả lời xong, người đâu ——”
“Điện hạ khoan đã,” nàng nói trước khi Nguyên Tín kịp hạ lệnh, “Nếu không phải vì chuyện này, hạ quan cả gan muốn nói từ đầu.”
“Nói từ đầu?”
“Vâng, hạ quan cả gan muốn nói từ chuyện 200.000 gánh lương thực cứu trợ thiên tai cho Thuần Đức Thất Huyện vô cớ biến thành phu khang.”
Trên người nàng vẫn khoác long bào, lúc này cung kính hành một lễ quân thần với Nguyên Tín, nếu chỉ nhìn trang phục, thì phảng phất như vua đang bái lạy bề tôi. Quả nhiên, Nguyên Tín rất hưởng thụ hành động này, hắn ngồi vào ghế chủ vị, ánh mắt chuyển động, nhìn về phía nàng: “Ồ? Chuyện này có gì đáng nói?”
Thấy Nguyên Tín đã ngồi xuống, nàng biết mình đã thành công, tiếp tục không để lộ sắc mặt mà thực hiện bố trí tiếp theo, trong miệng nói:
“Lúc sự việc xảy ra, Lang trung kho bộ Hà Phác tự vẫn trong ngục, trước khi chết từng viết một bức huyết thư nhận tội, thừa nhận chính mình tham ô. Hà Phác sau khi chết, Ô Y Hạng đột nhiên bắt đầu có quỷ nháo, sau đó được chứng thực, người đóng giả quỷ chính là em trai hắn, Hà Ngọc. Hà Phác chết là vì tham ô 200.000 gánh lương thực cứu trợ thiên tai đó, nhưng bất luận là ở kho bộ hay trong nhà Hà Phác, đều chưa từng tìm thấy một khoản tài vật nào tương ứng với 200.000 gánh thóc gạo. Bây giờ theo giá thị trường, một gánh gạo có thể đổi ba gánh phu khang, 200.000 gánh gạo có thể đổi 600.000 gánh phu khang. Nếu như Hà Phác thật sự đã lén đổi số gạo lương này, trên thị trường đáng lẽ phải xuất hiện thêm 400.000 gánh phu khang nữa, nhưng cho đến bây giờ vẫn không có.
Bạn cần đăng nhập để bình luận