Ta Và Phu Quân Ghét Nhau Như Chó Với Mèo
Chương 131
Nguyên Kiệm ngồi thẳng xuống nền đất trống phía sau, “Trẫm cứ ở đây, đợi ngươi tra ra vụ việc này.” Nguyên Kiệm không chịu đi, Mạnh Thù đành phải nháy mắt với người bên cạnh, liền có người khác mang ghế đến. Nguyên Kiệm ngồi ở một góc đại điện, chờ đợi kết quả thẩm vấn. Ở một bên khác của đại điện, Lệ Ôn vừa thấy người này liền ấn mạnh hắn xuống đất, “Tên tiểu tử khá lắm, lại là ngươi à!” Sau đó quay đầu hỏi Tô Lộ Thanh, “Tô Đề Điểm, ngươi bắt được cháu trai này ở đâu vậy?” “Ngay khi hắn rời khỏi Tam Thanh Điện không lâu thì trong điện đột nhiên phát nổ. Ta thấy tình hình không ổn nên dẫn người chặn hắn lại, bắt hắn về đây.” Vừa dứt lời, Lệ Ôn tiếp tục đè đạo sĩ kia xuống, quát lớn: “Mau khai thật ra!” Đạo sĩ kia chỉ cắn chặt răng, im lặng không nói. Đúng lúc này, lại có phát hiện ở chỗ tượng thần: “Bệ hạ! Phát hiện một phiến đá có khắc chữ.” Nguyên Kiệm ra hiệu cho Tô Lộ Thanh đi xem. Phiến đá kia có mặt cắt vuông vức, trông như được đập vỡ ra từ một tấm bia đá nào đó. Phía trên khắc mấy chữ:
Thiên Tinh lắc, thế ra yêu. Tô Lộ Thanh nhìn thấy chữ khắc, sắc mặt lập tức biến đổi. Lại là Thiên Tinh sấm. Nàng đem phiến đá trình lên gần chỗ Nguyên Kiệm, “Xin bệ hạ hãy di giá hồi cung, e rằng nơi này vẫn còn đồng bọn của tặc nhân.” Nguyên Kiệm nhìn thấy mấy chữ trên đó, hít sâu một hơi: “Cứ tra ở đây, lẽ nào bọn chúng còn dám cho nổ chỗ này thêm lần nữa để hại trẫm hay sao?” Đang nói chuyện, lại có người ngập ngừng tiến đến, nâng nửa khối đồ vật: “Bệ hạ, điện hạ, bên trong tượng thần còn phát hiện một mảnh... đồ vật.” Nguyên Kiệm ra hiệu cho Nguyên Khang Kiện: “Trình lên đây.” Thế nhưng Nguyên Khang Kiện cũng trở về với vẻ mặt kỳ quái, nét mặt ngưng trọng đưa vật đó lên cho Nguyên Kiệm xem: “Bệ hạ, cái này...” Nguyên Kiệm và Mạnh Thù cùng nhìn sang, ánh mắt cả hai đều chấn động. Tô Lộ Thanh đứng sau nhận lấy vật kia từ tay Nguyên Khang Kiện. Đó là nửa mảnh bài vị bị vỡ nát, mặt còn lại vẫn lờ mờ nhìn ra được nội dung khắc trên đó. Là của cố tiền tể tướng, Bùi Tương – tức Bùi Hành, người bị định tội mưu phản và ban cho cái chết.
Thiên Tinh lắc, thế ra yêu. Tô Lộ Thanh nhìn thấy chữ khắc, sắc mặt lập tức biến đổi. Lại là Thiên Tinh sấm. Nàng đem phiến đá trình lên gần chỗ Nguyên Kiệm, “Xin bệ hạ hãy di giá hồi cung, e rằng nơi này vẫn còn đồng bọn của tặc nhân.” Nguyên Kiệm nhìn thấy mấy chữ trên đó, hít sâu một hơi: “Cứ tra ở đây, lẽ nào bọn chúng còn dám cho nổ chỗ này thêm lần nữa để hại trẫm hay sao?” Đang nói chuyện, lại có người ngập ngừng tiến đến, nâng nửa khối đồ vật: “Bệ hạ, điện hạ, bên trong tượng thần còn phát hiện một mảnh... đồ vật.” Nguyên Kiệm ra hiệu cho Nguyên Khang Kiện: “Trình lên đây.” Thế nhưng Nguyên Khang Kiện cũng trở về với vẻ mặt kỳ quái, nét mặt ngưng trọng đưa vật đó lên cho Nguyên Kiệm xem: “Bệ hạ, cái này...” Nguyên Kiệm và Mạnh Thù cùng nhìn sang, ánh mắt cả hai đều chấn động. Tô Lộ Thanh đứng sau nhận lấy vật kia từ tay Nguyên Khang Kiện. Đó là nửa mảnh bài vị bị vỡ nát, mặt còn lại vẫn lờ mờ nhìn ra được nội dung khắc trên đó. Là của cố tiền tể tướng, Bùi Tương – tức Bùi Hành, người bị định tội mưu phản và ban cho cái chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận