Ta Và Phu Quân Ghét Nhau Như Chó Với Mèo

Chương 40

“A......” Tô Lộ Thanh chậm giọng lại, “Nói như vậy, ngươi thẳng thắn thú nhận về vụ án này?” “Nếu đã làm, lão phu tự nhiên dám làm dám chịu.” “Hậu quả cũng đều nghĩ kỹ rồi chứ?” “Lấy mạng của lão phu để thức tỉnh người trong thiên hạ, đáng giá.” “Lời này của ngươi nói sai rồi?” Tô Lộ Thanh nói tiếp, “Phải là lấy mạng ngươi, cùng với gần một trăm mười mạng người từ trên xuống dưới nhà họ Đinh của ngươi mới đúng.” Ánh mắt Đinh Thừa bỗng nhiên co rụt lại, “Bọn hắn, bọn hắn thế nào rồi?” “Bây giờ cuối cùng cũng nhớ ra mình còn có gia đình người nhà sao?” “Ngươi đã làm gì bọn hắn?” “Không phải ta làm gì bọn hắn,” Tô Lộ Thanh lộ vẻ thương hại trên mặt, “Ngươi thông đồng với địch bán nước, theo luật pháp, nặng nhất là tịch biên gia sản, tru diệt cả tộc, cho dù xử nhẹ, cũng là cả nhà lưu đày đến nơi nam chướng chi địa. Nhưng ta nghĩ, ngươi Đinh Thừa dám nghĩ dám làm, tự nhiên cũng rõ hậu quả, chắc hẳn trước khi làm những việc này, đã chuẩn bị tâm lý thật tốt cho già trẻ cả nhà rồi chứ?” Đinh Thừa, người vốn chuẩn bị lấy thân tuẫn đạo, lúc này chợt nhớ tới cả gia đình mình, mặt xám như tro tàn.
Tô Lộ Thanh theo đó hạ giọng nói, “Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, có thể tranh thủ tội lưu đày cho nhà ngươi, chỉ có điều tội lưu đày cũng chia nặng nhẹ, ngươi cũng biết đấy, có bao nhiêu người còn chưa đến được nơi lưu đày đã chết nơi xứ người?” Nhìn thấy ánh mắt khẩn cầu của Đinh Thừa, nàng mới lại từ từ nói, “Đương nhiên, nếu ngươi khai ra thêm những điều ta muốn biết, ta có thể đảm bảo bọn hắn sống sót đến được nơi lưu đày. Giao dịch này, thế nào?” Rất lâu sau, Đinh Thừa gật đầu, “Được... Ta đồng ý, ngươi muốn biết gì, hỏi đi.” Tô Lộ Thanh ngồi lại bên bàn án, tiện tay gõ mấy cái lên bàn, nhìn thẳng vào mắt hắn, “Kẻ đã sai ngươi sát hại nữ quan Thôi Anh, rồi thay thế thi thể, là ai?” Đinh Thừa nghe câu hỏi này, vẻ mặt dường như được giải thoát, “Cuối cùng vẫn là hỏi đến hắn ta à, ta sớm đã biết, chúng ta đều sẽ có ngày này, không ai tránh được......”
Ba ngày kỳ hạn vừa hết, vụ án Hồng Lư Khanh cấu kết với giả sử thần Khang Quốc, vu oan Hoàng hậu, liền được kết án.
Tô Lộ Thanh mang theo hồ sơ kết án vào cung báo cáo, khi đến Lập Chính điện, được biết Đế Hậu đang ở hậu điện, thưởng thức Tịch Mai vừa nở.
Nguyên Kiệm hai ngày nay bệnh đau đầu có thuyên giảm, cả người cũng tinh thần hơn không ít, đúng lúc Tịch Mai mới nở, đến cả Cung Nhân trong Lập Chính điện cũng được hưởng lây, nhận được không ít ban thưởng.
Tô Lộ Thanh theo Cung Nhân đi vào hậu điện, cung kính đứng chờ dưới hiên, một lúc sau, Nguyên Kiệm hái xong Tịch Mai, nghe Cung Nhân báo lại, bèn nhìn về phía nàng.
Rồi vẫy tay, ra hiệu nàng cũng đi qua đó.
Tô Lộ Thanh lần lượt hành lễ với Đế Hậu, nói rõ lý do đến.
“À, là vì chuyện này à,” Nguyên Kiệm gật gật đầu, ra hiệu Nguyên Khang Kiện đem hồ sơ tới, hắn xem lướt qua hai lần, thở dài một tiếng, “Đinh Thừa cũng thật hồ đồ.” Lại thuận miệng hỏi Mạnh Thù, “Đúng rồi, vừa rồi có phải cũng có người đến không?” Chủ đề chuyển khá nhanh, nhưng Tô Lộ Thanh cũng không nghĩ nhiều.
Vụ án Đinh Thừa cấu kết với giả sử thần mưu hại Hoàng hậu, sớm đã kết thúc từ lần trước ở Lập Chính điện, nàng hôm nay đến trình hồ sơ kết án, vốn dĩ cũng chỉ là làm cho đúng thủ tục.
Chỉ là lời này của Hoàng đế chuyển chủ đề thực sự quá mức cố ý, lúc nói chuyện, còn như lơ đãng liếc nhìn về phía nàng một cái, giống như những lời tiếp theo đều là cố ý nói cho nàng nghe vậy.
Nàng chỉ đành nín thở tập trung, khom người chờ ở một bên.
Mạnh Thù đang chọn những cành Tịch Mai vừa hái xuống, dường như chuẩn bị cắm hoa, nghe vậy cười nhạt nói, “Bệ hạ vừa rồi còn khen người ta, sao giờ lại quên rồi? Người vừa đến là Đại Lý Khanh, Tần Hoài Chu đấy.” “...... À, phải rồi, là Tần Khanh,” Nguyên Kiệm làm bộ đỡ trán, “Mải xem hoa lá, suýt nữa thì quên mất hắn.” Lần này lại nhìn về phía Tô Lộ Thanh, “Hai người các ngươi hôm nay lại thật trùng hợp, hồ sơ kết án một trước một sau đều đưa tới. Tần Khanh vừa rồi lúc đi chắc cũng chưa lâu, các ngươi có gặp nhau ở bên ngoài không?” Tô Lộ Thanh có chút bất ngờ, Tần Hoài Chu vậy mà cũng đã tới? Xem ra hắn đã kết thúc vụ án tham ô của Hà Phác, tính thời gian, lúc này hẳn là đang ở Đại Lý Tự thăng đường công bố kết quả.
Kính cẩn lắc đầu, “Thần lúc đến, không gặp Đại Lý Khanh ạ.” “Vậy là không gặp rồi,” Nguyên Kiệm dường như có chút tiếc nuối, rất nhanh lại khoát tay, “Không sao.” Sau đó lại đi đến dưới một cây Tịch Mai khác chọn cành hoa, còn liên tiếp mấy lần cố ý hoặc vô tình lảng tránh lời xin cáo lui của Tô Lộ Thanh.
“Mấy hôm nữa là đến ngày tiểu tôn nữ nhà Lãng Quốc công thành hôn phải không? Trẫm nhớ Lãng Quốc công có nói qua, trẫm còn ban cho nàng ấy một món đồ cưới.” “Vâng, Bệ hạ ban cho là một bộ trang sức đầu mặt bằng hồng ngọc ạ.” “Tấn Dương thật ra cũng đến tuổi thành hôn rồi, đáng tiếc phò mã trẫm chọn cho nàng, nàng đều không vừa mắt, nhất định đều tại tên Loan Định Khâm kia làm hại!” “Tấn Dương còn nhỏ, nàng nói còn muốn ở cạnh a gia thêm mấy năm nữa.” “Ai... Hả?” Nguyên Kiệm làm như mới chú ý tới Tô Lộ Thanh cũng đang đứng hầu bên cạnh, “Tô Tham Sự đã có người trong lòng chưa?” Mặc dù rất không đúng lúc, nhưng giờ phút này trong đầu Tô Lộ Thanh, rất đột ngột, hiện lên bốn chữ:
Chân tướng phơi bày.
Chương 24
Tiết đầu đông, Tịch Mai nở rộ nhiệt liệt trên đầu cành, như muốn sưởi ấm cả trời đông giá rét.
Tô Lộ Thanh đứng dưới một gốc Tịch Mai, đối mặt với ánh mắt mong chờ sốt ruột của Hoàng đế, nàng lấy hết tinh thần, dáng người đoan chính ôm quyền hành lễ đáp lời, cố tỏ ra mình trông trung quân ái quốc hơn bình thường.
“Bệ hạ, thần vốn là tội nhân dịch đình, may mắn được Bệ hạ và Hoàng hậu Điện hạ đề bạt, mới có thành tựu hôm nay. Thần sớm đã nguyện, đời này sẽ kết cỏ ngậm vành, đền đáp Bệ hạ và Hoàng hậu Điện hạ, tuyệt không dám hy vọng xa vời điều gì khác.” Những lời biểu thị lòng trung thành như vậy, Nguyên Kiệm nghe lại không hài lòng lắm, mày nhíu lại.
“Nguyện với chả không nguyện cái gì chứ, ngươi à, chính là quá cứng nhắc, coi như muốn báo đáp sự đề bạt của trẫm và Hoàng hậu, cũng không đến mức chuyện chung thân cũng không cần.” Hắn tiếp tục đi sâu vào rừng Tịch Mai, vừa chọn những cành Tịch Mai đang nở rộ trên đầu cành, vừa nói, “Nghe Hoàng hậu nói, ngươi đến giờ vẫn chưa mua cho mình một căn nhà tử tế, cứ ở mãi chỗ nhỏ hẹp tại Ô Y Hạng kia à?” Tô Lộ Thanh: “Vâng, thần ở trong cung đã quen, bên người vốn cũng không có nhiều đồ đạc, nên dứt khoát vẫn ở lại Ô Y Hạng, như vậy bình thường làm việc cũng thuận tiện hơn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận