Ta Và Phu Quân Ghét Nhau Như Chó Với Mèo
Chương 218
Đi theo người vừa đẩy mình ra, nàng một lần nữa bước đi dưới ánh đèn, “Ngươi vốn dự định là gì?” Trên tấm nệm thêu hoa lại hiện ra một cái bóng, là Tần Hoài Chu đi theo phía sau nàng, cũng đi về phía bàn. Hai người lại ngồi đối diện nhau. Tần Hoài Chu suy tư một lát, trước khi mở miệng lại thở dài một tiếng: “Ôm cây đợi thỏ.” Bây giờ ôm cây đợi thỏ không thành, chỉ đành thay đổi biện pháp. Nàng suy nghĩ một chút, liền hiểu ra: “Xem ra, người mà ngươi và ta hoài nghi là cùng một người.” “Cho nên, Tần Mỗ có một yêu cầu quá đáng.” Đi vào chuyện chính, Tần Hoài Chu nghiêm mặt nói: “Vụ án này, Tô Đô Tri có thể thẩm tra lại một lần nữa được không?” “Đã thẩm qua rồi, vì sao lại thẩm lại?” “Bị cáo không có mặt, lần trước ở Đại Lý Tự, chỉ có thể xem là hỏi ý thôi.” “Lý do?” “Nước đã bị khuấy đục, là muốn đục nước béo cò, hay là muốn ném đá kích thích ngàn cơn sóng, hẳn Tô Đô Tri đã có đáp án sớm hơn ta.” Tuy nàng có thể từ chối, nhưng, “Ngươi nói đúng, đục nước béo cò cố nhiên thú vị, nhưng ta cũng muốn biết hơn, rốt cuộc là ai đang giăng lưới.”
Ngày hôm sau tan buổi tảo triều, các quan viên vẫn như thường lệ đến nha thự của mình làm việc công, bàn bạc các công vụ. Trong Đại Lý Tự lại là một bầu không khí giương cung bạt kiếm. Một đám quan viên Ô Y Hạng xông vào nha thự, người dẫn đầu là Lâm Tùng cầm trong tay thủ lệnh, công bố mời Đại Lý Thiếu khanh Dương Cam đến nói chuyện. Trước đây các nha thự khác không phải chưa từng xảy ra chuyện tương tự, nhưng phần lớn chỉ là phái tư lại bên người đến mời, chuyện bàn bạc cũng đích xác liên quan đến công vụ. Nhưng làm ra tư thế như truy nã phạm nhân hôm nay thì đúng là lần đầu. Trùng hợp là Đại Lý Khanh Tần Hoài Chu còn đang trong cung gặp Đế Hậu, nha thự xảy ra chuyện như vậy, mọi người lại không dám đắc tội trực tiếp với Ô Y Hạng, nhất thời có chút lo lắng. Mấy vị Đại Lý thừa tụ tập trong thư phòng của Dương Cam, bàn bạc nửa ngày, đề nghị: “Dương Thiếu khanh, bây giờ Ô Y Hạng mời ngài vì chuyện gì, chúng ta vẫn chưa rõ lắm. Hay là để chúng tôi đi tìm hiểu một phen, sau đó tính tiếp?” Dương Cam lại thở dài lắc đầu: “Ô Y Hạng rõ ràng là có chuẩn bị mà đến, các ngươi đừng cản nữa, ta đi với bọn họ một chuyến là được.” “Thế nhưng, bây giờ trong triều đang có tin đồn, Ô Y Hạng lại đang trắng trợn bắt người mưu phản. Ngay lúc này mà vào Ô Y Hạng, chỉ sợ có nguy cơ bị vu oan giá hoạ, Dương Thiếu khanh xin nghĩ lại!” Dương Cam lại thở dài một tiếng: “Bây giờ ai mà không biết, Ô Y Hạng làm việc như vậy, hoàn toàn là vì có vị kia trong cung chống lưng. Chúng ta ăn lộc của vua, muốn không bị vị kia trong cung nghi kỵ, chỉ có thể thuận theo.” “Ai! Chúng ta đường đường chính chính, đứng thẳng làm người, còn sợ bị người ta vu oan tội danh sao!” Những người khác cũng nói: “Không sai, Dương Thiếu khanh cứ yên tâm, Đại Lý Khanh chắc cũng sắp về rồi. Chờ ngài ấy về, chúng ta sẽ hồi bẩm việc này, nhất định sẽ xin Đại Lý Khanh ra mặt bảo lãnh!” “...
Ngày hôm sau tan buổi tảo triều, các quan viên vẫn như thường lệ đến nha thự của mình làm việc công, bàn bạc các công vụ. Trong Đại Lý Tự lại là một bầu không khí giương cung bạt kiếm. Một đám quan viên Ô Y Hạng xông vào nha thự, người dẫn đầu là Lâm Tùng cầm trong tay thủ lệnh, công bố mời Đại Lý Thiếu khanh Dương Cam đến nói chuyện. Trước đây các nha thự khác không phải chưa từng xảy ra chuyện tương tự, nhưng phần lớn chỉ là phái tư lại bên người đến mời, chuyện bàn bạc cũng đích xác liên quan đến công vụ. Nhưng làm ra tư thế như truy nã phạm nhân hôm nay thì đúng là lần đầu. Trùng hợp là Đại Lý Khanh Tần Hoài Chu còn đang trong cung gặp Đế Hậu, nha thự xảy ra chuyện như vậy, mọi người lại không dám đắc tội trực tiếp với Ô Y Hạng, nhất thời có chút lo lắng. Mấy vị Đại Lý thừa tụ tập trong thư phòng của Dương Cam, bàn bạc nửa ngày, đề nghị: “Dương Thiếu khanh, bây giờ Ô Y Hạng mời ngài vì chuyện gì, chúng ta vẫn chưa rõ lắm. Hay là để chúng tôi đi tìm hiểu một phen, sau đó tính tiếp?” Dương Cam lại thở dài lắc đầu: “Ô Y Hạng rõ ràng là có chuẩn bị mà đến, các ngươi đừng cản nữa, ta đi với bọn họ một chuyến là được.” “Thế nhưng, bây giờ trong triều đang có tin đồn, Ô Y Hạng lại đang trắng trợn bắt người mưu phản. Ngay lúc này mà vào Ô Y Hạng, chỉ sợ có nguy cơ bị vu oan giá hoạ, Dương Thiếu khanh xin nghĩ lại!” Dương Cam lại thở dài một tiếng: “Bây giờ ai mà không biết, Ô Y Hạng làm việc như vậy, hoàn toàn là vì có vị kia trong cung chống lưng. Chúng ta ăn lộc của vua, muốn không bị vị kia trong cung nghi kỵ, chỉ có thể thuận theo.” “Ai! Chúng ta đường đường chính chính, đứng thẳng làm người, còn sợ bị người ta vu oan tội danh sao!” Những người khác cũng nói: “Không sai, Dương Thiếu khanh cứ yên tâm, Đại Lý Khanh chắc cũng sắp về rồi. Chờ ngài ấy về, chúng ta sẽ hồi bẩm việc này, nhất định sẽ xin Đại Lý Khanh ra mặt bảo lãnh!” “...
Bạn cần đăng nhập để bình luận