Ta Và Phu Quân Ghét Nhau Như Chó Với Mèo

Chương 129

Cho uống hết một bát thuốc mất khoảng thời gian bằng một bữa cơm, cuối cùng chén thuốc cũng cạn. Tô Lộ Thanh đứng xa nhìn thoáng qua khí sắc của Bùi Tiểu Nương tử ở trong màn trướng. Sắc mặt trắng bệch, hai má hơi hóp lại, rõ là dáng vẻ đã nếm trải khổ đau. Lúc được đỡ dậy, cánh tay nàng vô tình lộ ra ngoài, ống tay áo tuột lên, để lộ một đoạn cánh tay cũng trắng xanh và gầy gò. Chỗ ống tay áo bị xoắn lên che hờ một mảng màu đỏ thẫm, có thể nhìn thấy nửa đóa hoa mai hiện ra rõ ràng. Hình dáng vết bớt này cực kỳ đặc biệt, phàm là người đã nhìn qua một lần, đều sẽ có ấn tượng khắc sâu. Nàng (Bùi Tiểu Nương tử) bưng ly sữa đặc bên cạnh lên, cuối cùng cũng nếm được hương vị. Nàng (Tô Lộ Thanh) nói tiếp: “Khoảng thời gian này, cứ để nàng tĩnh dưỡng cho tốt, nghĩ đến những năm nay nàng sống khốn khổ long đong, thân thể hẳn cũng không tốt lắm, có thể tìm lang trung đến xem lại, bồi bổ bằng chút thuốc thang.” Lời cần nói hẳn đều đã nói cả, nàng tự thấy không bỏ sót điều gì, bèn đứng dậy chuẩn bị rời đi. Nhưng lại bị nữ sử gọi lại. “Tô Đề Điểm,” nữ sử cung kính hỏi thăm về cách xử trí tiếp theo, “Không biết vị Bùi Tiểu Nương tử này nên sắp xếp thế nào ạ? Nơi này tuy là phòng khách trong phủ, tạm thời sắp xếp thì không sao, nhưng ở lâu dài e rằng có chút bất tiện.”
Tô Lộ Thanh không chút nghĩ ngợi: “Bùi Tiểu Nương tử lúc trước đến Hầu Phủ được sắp xếp ở đâu, bây giờ cứ y như vậy mà sắp xếp.”
“Tô Đề Điểm, bây giờ mà vẫn theo lệ cũ thì có chút không ổn,” nữ sử lộ vẻ khó xử, “Nghe nói Bùi Tiểu Nương tử lúc trước được sắp xếp tại viện của Hầu Gia. Lão hầu gia khi đó nói, Bùi Tiểu Nương tử và Hầu Gia đều là trẻ con, xếp hai người vào một chỗ cũng tiện trông nom chút, nhưng hôm nay mà vẫn sắp xếp như vậy, thực sự không ổn.”
Dường như cũng có ấn tượng về chuyện này, Tô Lộ Thanh đặt ly sữa xuống, cảm thấy vấn đề này giao cho người đàn ông bên ngoài xử lý thì thích hợp hơn. Lúc ra ngoài, nàng bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, hỏi: “Vị Bùi Tiểu Nương tử này, tên là gì?”
“Bùi Chiêu.”
Xung quanh yên tĩnh, ánh đèn dầu leo lét, nơi xa thỉnh thoảng vọng lại một tràng tiếng pháo. Thấy nàng từ trong phòng đi ra, Tần Hoài Chu tiến lên mấy bước: “Tô Đề Điểm dự định xử trí thế nào?”
Tô Lộ Thanh cũng hỏi lại: “Tình hình của nàng, ngươi hẳn là đều thấy rõ ràng rồi chứ?”
Thấy Tần Hoài Chu gật đầu, nàng liền nói: “Vậy thì tốt quá rồi, sắp xếp chỗ ở thế nào, ngươi quyết định đi.”
Uổng công trì hoãn ở đây lâu như vậy, nàng có chút mất kiên nhẫn, dự định quay về phủ xem lại hồ sơ. Nhưng bước chân vừa nhấc lên lại bị người đối diện chặn lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận