Ta Và Phu Quân Ghét Nhau Như Chó Với Mèo
Chương 244
Có lẽ vì trước đó đã bị Đại Lý Tự thẩm vấn một lần, nên hai người này vừa vào Ô Y Hạng đã lập tức khai ra tất cả những gì mình biết. Lúc Lương Miên về bẩm báo, trên mặt vẫn còn mang chút bất ngờ: "Thuộc hạ đã thẩm vấn nhiều kẻ cứng đầu, đột nhiên nghe được lời khai thế này, thuộc hạ còn hơi nghi ngờ liệu có phải bọn họ đã thông cung với nhau không."
Tô Lộ Thanh nhìn hai bản lời khai này, trên mặt hiện lên nụ cười lạnh: "Đúng là bị ngươi nói trúng rồi."
"Cái gì?" Lương Miên kinh hãi, "Chẳng lẽ là Đại Lý Tự......" Hắn biết chứ, Đại Lý Tự sao có thể thả người đơn giản như vậy. Với mối quan hệ giữa Tô Đô Tri và vị Đại Lý Tự khanh kia, không ngáng chân nhau đã là tốt lắm rồi, lần này rõ ràng là Đại Lý Tự giăng bẫy——
"Không phải Đại Lý Tự." Đột nhiên nghe Tô Lộ Thanh nói vậy, Lương Miên vẫn chưa kịp hiểu ra: "Người vẫn luôn bị Đại Lý Tự giữ, không phải Đại Lý Tự, vậy thì..."
"Ta bảo ngươi tra bệnh án của Y Quan Cục, tra thế nào rồi?"
"À, ở đây," Lương Miên vội tìm trong hồ sơ trên bàn nàng rồi đưa tới, "Phía trên này ghi lại kết quả khám bệnh của các doanh trại cấm quân. Vị y quan kia nói, gần một tháng nay, sức khỏe của tướng sĩ trong doanh sa sút hẳn, nhìn qua thì rất huyết khí phương cương, nhưng thực chất lại rất yếu."
Chuyện này nghe cũng thật lạ, tướng sĩ cấm quân ngày nào cũng thao luyện, còn thường xuyên diễn tập thực chiến, thể trạng cường tráng là nổi tiếng, lẽ nào người càng khỏe mạnh thì khi đổ bệnh lại càng nặng như núi lở sao? "Ai nói không phải chứ! Ta càng xem càng thấy kỳ quái!" Lệ Ôn mấy ngày nay càng thêm nóng giận, răng cũng sưng tấy cả lên, lúc này đang ôm nửa bên mặt nói với Tô Lộ Thanh: "Tô Đô Tri, không phải ta kể khổ đâu, binh lính ta từng dẫn dắt, không có mười vạn thì cũng phải bảy, tám vạn, chưa bao giờ gặp phải chuyện tà môn như vậy."
Lúc này hai người đang đi ở khu giáo trường trong vườn thượng uyển, xung quanh là quân Vũ Lâm đang thao luyện, giáo úy dẫn đầu hô khẩu lệnh. Tô Lộ Thanh chú ý thấy, đám binh lính phía dưới tuy đội hình vẫn chỉnh tề nhưng động tác luôn có chút chậm chạp, trì trệ. "Gần đây đồ ăn thức uống trong quân có vấn đề sao?" Nàng hỏi. Lệ Ôn lắc đầu, nhưng lại không dám chắc chắn hoàn toàn: "Ai lại dám tìm chết trong vườn thượng uyển của hoàng gia chứ? Vả lại, thức ăn trong quân ta cũng đã cho người đi kiểm tra, không phát hiện vấn đề gì. Mời y quan của Y Quan Cục đến xem cũng xác định không phải dịch bệnh đột ngột nào. Thế nhưng đám huynh đệ trong doanh trại này càng nhìn càng thấy không ổn, haiz..."
"Xin hỏi Lệ Thống Lĩnh, hiện tại các doanh trại trong cung còn lại bao nhiêu binh lực?"
Lệ Ôn thở dài: "Không đủ bốn thành."
"Nếu như từ bây giờ, chuyển cấm quân trong hoàng thành ra ngoài, Lệ Thống Lĩnh có thể điều về bao nhiêu quân thay thế?"
"Ở Ly Sơn có đại doanh cấm quân đóng giữ, nhưng nếu điều động quân số lớn thì cần phải xin chỉ thị trong cung, dùng hổ phù của bệ hạ." Lệ Ôn nói đến đây, có chút lo lắng: "Bây giờ bệnh đau đầu của bệ hạ ngày càng nghiêm trọng, trong doanh lại thế này, ta chỉ lo nếu trên đường điều binh xảy ra sai sót, sẽ không ứng phó kịp bảo vệ bệ hạ và hoàng hậu điện hạ."
Điều binh vô cớ cũng là một tín hiệu nhạy cảm đối với triều thần và bá tánh trong thành. Bây giờ trong thành đâu đâu cũng là lời đồn về Thiên Tinh Sấm, nếu chuyện trong cấm quân lại lan truyền ra ngoài thì chắc chắn càng thêm bất lợi. Nghĩ đến đây, Tô Lộ Thanh nói: "Việc quan trọng nhất bây giờ là mau chóng tìm ra nguyên nhân gây bệnh cho các tướng sĩ. Ô Y Hạng có thể điều động nhân lực, nếu Lệ Thống Lĩnh tin tưởng ta, mấy chốt canh gác thứ yếu trong cung, Ô Y Hạng có thể đảm nhận thay."
Lệ Ôn tất nhiên là vô cùng đồng ý.
Tô Lộ Thanh nhìn hai bản lời khai này, trên mặt hiện lên nụ cười lạnh: "Đúng là bị ngươi nói trúng rồi."
"Cái gì?" Lương Miên kinh hãi, "Chẳng lẽ là Đại Lý Tự......" Hắn biết chứ, Đại Lý Tự sao có thể thả người đơn giản như vậy. Với mối quan hệ giữa Tô Đô Tri và vị Đại Lý Tự khanh kia, không ngáng chân nhau đã là tốt lắm rồi, lần này rõ ràng là Đại Lý Tự giăng bẫy——
"Không phải Đại Lý Tự." Đột nhiên nghe Tô Lộ Thanh nói vậy, Lương Miên vẫn chưa kịp hiểu ra: "Người vẫn luôn bị Đại Lý Tự giữ, không phải Đại Lý Tự, vậy thì..."
"Ta bảo ngươi tra bệnh án của Y Quan Cục, tra thế nào rồi?"
"À, ở đây," Lương Miên vội tìm trong hồ sơ trên bàn nàng rồi đưa tới, "Phía trên này ghi lại kết quả khám bệnh của các doanh trại cấm quân. Vị y quan kia nói, gần một tháng nay, sức khỏe của tướng sĩ trong doanh sa sút hẳn, nhìn qua thì rất huyết khí phương cương, nhưng thực chất lại rất yếu."
Chuyện này nghe cũng thật lạ, tướng sĩ cấm quân ngày nào cũng thao luyện, còn thường xuyên diễn tập thực chiến, thể trạng cường tráng là nổi tiếng, lẽ nào người càng khỏe mạnh thì khi đổ bệnh lại càng nặng như núi lở sao? "Ai nói không phải chứ! Ta càng xem càng thấy kỳ quái!" Lệ Ôn mấy ngày nay càng thêm nóng giận, răng cũng sưng tấy cả lên, lúc này đang ôm nửa bên mặt nói với Tô Lộ Thanh: "Tô Đô Tri, không phải ta kể khổ đâu, binh lính ta từng dẫn dắt, không có mười vạn thì cũng phải bảy, tám vạn, chưa bao giờ gặp phải chuyện tà môn như vậy."
Lúc này hai người đang đi ở khu giáo trường trong vườn thượng uyển, xung quanh là quân Vũ Lâm đang thao luyện, giáo úy dẫn đầu hô khẩu lệnh. Tô Lộ Thanh chú ý thấy, đám binh lính phía dưới tuy đội hình vẫn chỉnh tề nhưng động tác luôn có chút chậm chạp, trì trệ. "Gần đây đồ ăn thức uống trong quân có vấn đề sao?" Nàng hỏi. Lệ Ôn lắc đầu, nhưng lại không dám chắc chắn hoàn toàn: "Ai lại dám tìm chết trong vườn thượng uyển của hoàng gia chứ? Vả lại, thức ăn trong quân ta cũng đã cho người đi kiểm tra, không phát hiện vấn đề gì. Mời y quan của Y Quan Cục đến xem cũng xác định không phải dịch bệnh đột ngột nào. Thế nhưng đám huynh đệ trong doanh trại này càng nhìn càng thấy không ổn, haiz..."
"Xin hỏi Lệ Thống Lĩnh, hiện tại các doanh trại trong cung còn lại bao nhiêu binh lực?"
Lệ Ôn thở dài: "Không đủ bốn thành."
"Nếu như từ bây giờ, chuyển cấm quân trong hoàng thành ra ngoài, Lệ Thống Lĩnh có thể điều về bao nhiêu quân thay thế?"
"Ở Ly Sơn có đại doanh cấm quân đóng giữ, nhưng nếu điều động quân số lớn thì cần phải xin chỉ thị trong cung, dùng hổ phù của bệ hạ." Lệ Ôn nói đến đây, có chút lo lắng: "Bây giờ bệnh đau đầu của bệ hạ ngày càng nghiêm trọng, trong doanh lại thế này, ta chỉ lo nếu trên đường điều binh xảy ra sai sót, sẽ không ứng phó kịp bảo vệ bệ hạ và hoàng hậu điện hạ."
Điều binh vô cớ cũng là một tín hiệu nhạy cảm đối với triều thần và bá tánh trong thành. Bây giờ trong thành đâu đâu cũng là lời đồn về Thiên Tinh Sấm, nếu chuyện trong cấm quân lại lan truyền ra ngoài thì chắc chắn càng thêm bất lợi. Nghĩ đến đây, Tô Lộ Thanh nói: "Việc quan trọng nhất bây giờ là mau chóng tìm ra nguyên nhân gây bệnh cho các tướng sĩ. Ô Y Hạng có thể điều động nhân lực, nếu Lệ Thống Lĩnh tin tưởng ta, mấy chốt canh gác thứ yếu trong cung, Ô Y Hạng có thể đảm nhận thay."
Lệ Ôn tất nhiên là vô cùng đồng ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận