Ta Và Phu Quân Ghét Nhau Như Chó Với Mèo
Chương 145
Nha Soa dẫn đường gật đầu, vẻ mặt dường như có chút áy náy, “Nha thự gần đây nhiều việc, nhân thủ không đủ, chỉ có sân nhỏ này là còn coi được, còn xin Tô Đề Điểm lượng thứ.” Sợ nàng không tin, hắn còn đặc biệt giải thích, “Trước đó Trần Ngự Sử từng ở tại sân nhỏ kia, mặc dù rộng rãi và đầy đủ tiện nghi hơn, nhưng...... Dù sao mới xảy ra chuyện như vậy, nơi Trần Ngự Sử từng ở lại có khả năng còn lưu lại vật chứng, Trâu Thứ Sử đã đặc biệt phân phó chúng ta không được vọng động, vì thế...... nên càng không thể dọn ra sân đó được.”
Tô Lộ Thanh nghe vậy chỉ gật đầu, “Trâu Thứ Sử đã nhọc lòng.”
Vào phòng, đồ đạc bên trong đã được chuẩn bị đầy đủ. Nàng nhìn quanh một lượt, thấy không cần gì thêm, liền bảo Nha Soa rời đi. Sân nhỏ này rất nhỏ, các phòng ở hai bên cách nhau rất gần. Chẳng bao lâu sau, nàng nghe thấy bên phía Tần Hoài Chu cũng có tiếng mở cửa phòng, sau đó là tiếng bước chân của Nha Soa rời đi. Nhìn ra ngoài từ cửa sổ, hai tên Nha Soa kia đi đến cửa viện, rồi cung kính đứng chờ bên ngoài viện, xem ra là được sắp xếp làm việc ở đây. Lại qua không lâu, sắc trời tối dần, có người mang cơm canh đến. Đồng thời, người đó cũng truyền đạt tin tức từ phía Trâu Thứ Sử, nói là Trâu Thứ Sử vẫn còn đang nghị sự, hôm nay thực sự không thể nào bứt ra để gặp hai vị phủ quân được, mời bọn họ cứ nghỉ ngơi ở đây một đêm trước, chờ ngày mai chính mình sẽ đến bồi tội với bọn hắn. Tô Lộ Thanh lại nói bóng nói gió dò hỏi một phen, nhưng tên Nha Soa đến đây hẳn đã sớm nhận được dặn dò, trả lời giọt nước không lọt. Đợi người đi rồi, nàng nhìn về phía mâm cơm canh mà phủ thứ sử đưa tới, có thịt có rau, đúng quy đúng củ. Nha Soa canh gác trong viện đã đổi ca một lần, vừa giống như đang ân cần hầu hạ phủ quân trong viện, lại vừa giống như đang giám thị. Đợi đến khi đêm càng sâu, tiếng mõ cũng đã gõ qua một lần, đã đến canh ba. Nàng nhân lúc Nha Soa lơ là, lặng lẽ đi đến phòng sát vách. Cửa không cài then từ bên trong, chỉ đẩy nhẹ là mở ra.
Tô Lộ Thanh nghe vậy chỉ gật đầu, “Trâu Thứ Sử đã nhọc lòng.”
Vào phòng, đồ đạc bên trong đã được chuẩn bị đầy đủ. Nàng nhìn quanh một lượt, thấy không cần gì thêm, liền bảo Nha Soa rời đi. Sân nhỏ này rất nhỏ, các phòng ở hai bên cách nhau rất gần. Chẳng bao lâu sau, nàng nghe thấy bên phía Tần Hoài Chu cũng có tiếng mở cửa phòng, sau đó là tiếng bước chân của Nha Soa rời đi. Nhìn ra ngoài từ cửa sổ, hai tên Nha Soa kia đi đến cửa viện, rồi cung kính đứng chờ bên ngoài viện, xem ra là được sắp xếp làm việc ở đây. Lại qua không lâu, sắc trời tối dần, có người mang cơm canh đến. Đồng thời, người đó cũng truyền đạt tin tức từ phía Trâu Thứ Sử, nói là Trâu Thứ Sử vẫn còn đang nghị sự, hôm nay thực sự không thể nào bứt ra để gặp hai vị phủ quân được, mời bọn họ cứ nghỉ ngơi ở đây một đêm trước, chờ ngày mai chính mình sẽ đến bồi tội với bọn hắn. Tô Lộ Thanh lại nói bóng nói gió dò hỏi một phen, nhưng tên Nha Soa đến đây hẳn đã sớm nhận được dặn dò, trả lời giọt nước không lọt. Đợi người đi rồi, nàng nhìn về phía mâm cơm canh mà phủ thứ sử đưa tới, có thịt có rau, đúng quy đúng củ. Nha Soa canh gác trong viện đã đổi ca một lần, vừa giống như đang ân cần hầu hạ phủ quân trong viện, lại vừa giống như đang giám thị. Đợi đến khi đêm càng sâu, tiếng mõ cũng đã gõ qua một lần, đã đến canh ba. Nàng nhân lúc Nha Soa lơ là, lặng lẽ đi đến phòng sát vách. Cửa không cài then từ bên trong, chỉ đẩy nhẹ là mở ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận