Ta Và Phu Quân Ghét Nhau Như Chó Với Mèo
Chương 116
“Tuy là vật tầm thường, nhưng lại là thứ Tần Mỗ yêu thích, xin thứ lỗi Tần Mỗ không thể tuân mệnh.” Cuộc đọ sức trong âm thầm tạm thời rơi vào thế yếu, nàng đành phải tạm thời bỏ qua, bèn thở dài một tiếng: “Đã như vậy, ta cũng không tiện hoành đao đoạt ái nữa, chỉ là vẫn còn một vấn đề, muốn thỉnh giáo Tần Khanh.”
Tần Hoài Chu lùi về sau một chút, kéo dài khoảng cách với nàng, bất động thanh sắc bảo vệ túi thơm kia, đề phòng lại bị nàng thuận tay lấy đi: “Tô Khanh muốn hỏi gì?”
Tô Lộ Thanh liếc nhìn động tác của hắn: “Ngươi nói...... Trương Võ Hầu, vẫn là Trương Võ Hầu sao?”
Vấn đề này, tạm thời không ai có đáp án. Biến cố trong đêm bị che giấu giữa màn đêm, tan đi khi trời sáng. Khi tiếng trống trên đường phố vang lên, tất cả lại trở về nguyên dạng. Người trong thanh lư vừa đi ra, Tô Lộ Thanh và Tần Hoài Chu được Trương Võ Hầu nhiệt tình giữ lại dùng cơm canh, rồi lại nhiệt tình tiễn bọn hắn rời khỏi khai sáng phường. Trở về xe ngựa, Tô Lộ Thanh lại nhìn thấy túi thơm treo bên hông hắn. Tần Hoài Chu hạ rèm xe xuống, thu hồi ánh mắt: “Sau lần này, trong khai sáng phường hẳn sẽ tăng cường đề phòng hơn nữa.”
“Ừm,” Tô Lộ Thanh nhích lại gần hắn một chút, giọng điệu bình thản, “Lát nữa ngươi đến Nha Thự, hay về phủ?”
“Về phủ.”
Xe ngựa rẽ vào một khúc quanh, chạy vào một con đường khác, quán tính khi xe chuyển hướng khiến nàng bất ngờ dựa vào người hắn. Tay nàng cũng lơ đãng đặt lên bên hông hắn, ngay cạnh túi thơm kia. Ý đồ quá rõ ràng, rất nhanh bị ngăn lại: “Tô Khanh bây giờ lại trắng trợn như vậy?”
“A, tóc ngươi bị rối.” Nàng đưa tay lên, ống tay áo rũ xuống chóp mũi hắn. Tần Hoài Chu dịu dàng nhưng dùng sức gỡ tay nàng ra: “Đa tạ, ta tự làm được.”
Khoảng cách giữa hai người quá gần, nàng mỉm cười, nghiêng đầu, đôi môi mềm mại áp lên yết hầu của hắn. Một loại cảm xúc xa lạ, mang theo nhiệt độ khác thường, men theo làn da thẩm thấu vào, người hắn bỗng nhiên cứng đờ. Nàng lập tức tung ra một làn khói, hơi thở làm người choáng váng bao phủ kín kẽ lấy hắn, dù hắn có nín thở cũng không thể tránh được. Cơn mê man ập đến nhanh hơn tưởng tượng, Tần Hoài Chu lập tức cảm thấy mí mắt nặng trĩu, người khẽ ngả về sau. Vật đã tới tay, Tô Lộ Thanh nhìn người đã rơi vào hôn mê, khẽ nói một tiếng: “Đa tạ đã nhường.”
Sau đó nàng gọi dừng xe ngựa, nghênh ngang rời đi. Chương 46
Vào Ô Y Hạng, đã thấy sân trước chất đống một ít đồ tết tươi ngon còn chưa kịp dọn đi.
Tần Hoài Chu lùi về sau một chút, kéo dài khoảng cách với nàng, bất động thanh sắc bảo vệ túi thơm kia, đề phòng lại bị nàng thuận tay lấy đi: “Tô Khanh muốn hỏi gì?”
Tô Lộ Thanh liếc nhìn động tác của hắn: “Ngươi nói...... Trương Võ Hầu, vẫn là Trương Võ Hầu sao?”
Vấn đề này, tạm thời không ai có đáp án. Biến cố trong đêm bị che giấu giữa màn đêm, tan đi khi trời sáng. Khi tiếng trống trên đường phố vang lên, tất cả lại trở về nguyên dạng. Người trong thanh lư vừa đi ra, Tô Lộ Thanh và Tần Hoài Chu được Trương Võ Hầu nhiệt tình giữ lại dùng cơm canh, rồi lại nhiệt tình tiễn bọn hắn rời khỏi khai sáng phường. Trở về xe ngựa, Tô Lộ Thanh lại nhìn thấy túi thơm treo bên hông hắn. Tần Hoài Chu hạ rèm xe xuống, thu hồi ánh mắt: “Sau lần này, trong khai sáng phường hẳn sẽ tăng cường đề phòng hơn nữa.”
“Ừm,” Tô Lộ Thanh nhích lại gần hắn một chút, giọng điệu bình thản, “Lát nữa ngươi đến Nha Thự, hay về phủ?”
“Về phủ.”
Xe ngựa rẽ vào một khúc quanh, chạy vào một con đường khác, quán tính khi xe chuyển hướng khiến nàng bất ngờ dựa vào người hắn. Tay nàng cũng lơ đãng đặt lên bên hông hắn, ngay cạnh túi thơm kia. Ý đồ quá rõ ràng, rất nhanh bị ngăn lại: “Tô Khanh bây giờ lại trắng trợn như vậy?”
“A, tóc ngươi bị rối.” Nàng đưa tay lên, ống tay áo rũ xuống chóp mũi hắn. Tần Hoài Chu dịu dàng nhưng dùng sức gỡ tay nàng ra: “Đa tạ, ta tự làm được.”
Khoảng cách giữa hai người quá gần, nàng mỉm cười, nghiêng đầu, đôi môi mềm mại áp lên yết hầu của hắn. Một loại cảm xúc xa lạ, mang theo nhiệt độ khác thường, men theo làn da thẩm thấu vào, người hắn bỗng nhiên cứng đờ. Nàng lập tức tung ra một làn khói, hơi thở làm người choáng váng bao phủ kín kẽ lấy hắn, dù hắn có nín thở cũng không thể tránh được. Cơn mê man ập đến nhanh hơn tưởng tượng, Tần Hoài Chu lập tức cảm thấy mí mắt nặng trĩu, người khẽ ngả về sau. Vật đã tới tay, Tô Lộ Thanh nhìn người đã rơi vào hôn mê, khẽ nói một tiếng: “Đa tạ đã nhường.”
Sau đó nàng gọi dừng xe ngựa, nghênh ngang rời đi. Chương 46
Vào Ô Y Hạng, đã thấy sân trước chất đống một ít đồ tết tươi ngon còn chưa kịp dọn đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận