Ta Và Phu Quân Ghét Nhau Như Chó Với Mèo

Chương 193

Khi đứng dậy dường như gặp phải trở ngại. Nàng cúi đầu nhìn, một bàn tay đã giữ lấy sau lưng nàng, không biết đã lặng lẽ đặt lên từ lúc nào. Thậm chí sau khi nàng phát giác, bàn tay đó cũng không hề buông ra. Ân? Hắn định giằng co với nàng sao? Sau đó thừa dịp nàng không phòng bị, tùy thời tìm cách nói lảng đi? Nghĩ đến điểm này, nàng nhìn lại hắn, bàn tay vốn đã thu về lại đưa ra lần nữa, khẽ vuốt ve gương mặt hắn. Lòng bàn tay ấm áp, hơi ấm theo thớ da lan tỏa ra xung quanh, vệt hồng từ đầu ngón tay lan ra, nhuốm lên đuôi mắt hắn. Vẻ trấn định mà có người cố gắng dựng lên đang bị hơi ấm làm cho tan vỡ từng chút một. “Sao thế?” Ánh mắt nàng dừng trên người hắn, quan sát ánh mắt có phần né tránh của hắn, rồi nói tiếp lời lúc nãy, “Tâm tư bị ta nói trúng rồi, Đại Lý Khanh định ngậm miệng không nói gì sao?”
Nàng càng tiến tới gần, hắn càng lùi người về sau, bóng hình từ vách tường chuyển dời đến bức rèm, giống như ánh trăng đêm xuân lượn lờ, soi rõ mấy cành mai nơi góc tường. Bỗng nhiên, động tác tiến tới của nàng dừng lại. Tần Hoài Chu một tay chống sau lưng, khó khăn lắm mới chống đỡ được trọng lượng của hai người đang nghiêng ngả, tay kia vẫn nắm ở bên hông nàng. Khoảng cách giữa hai thân thể rất gần, gần như quấn quýt, lúc mở miệng, thanh âm hắn hơi khàn, nhưng ngữ khí lại rõ ràng. “Tô Đô Tri mắt sáng như đuốc, nếu Tô Đô Tri đã đoán được ý của Tần Mỗ, không biết thành ý Tần Mỗ thể hiện ra đã đủ chưa?”
“Không biết thành ý mà Đại Lý Khanh nói là cái gì?” Nàng dứt khoát đè toàn bộ trọng lượng cơ thể lên người hắn, bàn tay nhẹ nhàng rời khỏi gương mặt hắn, đầu ngón tay lướt từ thái dương đến đuôi mắt, nhìn hàng mi hắn khẽ run lên theo phản xạ khi bị chạm vào. Nhiệt độ bàn tay đặt bên eo nàng đang tăng lên, nàng cố ý hoặc vô tình khẽ động, đầy ẩn ý, “A, ý người là, cái này à?”
Bên tai rơi xuống một tiếng thở dài, cánh tay đang ôm người nàng dùng sức, dễ như trở bàn tay đảo ngược tình thế của hai người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận