Ta Và Phu Quân Ghét Nhau Như Chó Với Mèo
Chương 103
Nói đến đây, nàng lại tung ra một tin tức, “Nghe nói đêm qua gần Quang Phúc Phường Cận Phủ, từng có một trận chém giết, một phe trong đó dường như là người của Đại Lý Tự.” Nàng quan sát phản ứng của Tần Hoài Chu, “Đại Lý Tự vô ý rơi vào thế hạ phong, trên đường có người giải vây, là lão Tần hầu?” Tối hôm qua hắn bỗng nhiên nhắc đến lão Tần hầu, rõ ràng là đoán được nàng sẽ không cùng đến bái kiến, vừa vặn mượn cơ hội này *minh tu sạn đạo ám độ trần thương*, nghe người của Đại Lý Tự đến hồi bẩm. Tần Hoài Chu mặt không đổi sắc, đóng quyển sách lại, “Cái lệnh bài đó, dùng rồi không thể giữ lại.” Thái độ hai người đã nói rõ tất cả. “Ngày mai xem lễ là giờ nào?” Tô Lộ Thanh một lần nữa lái chủ đề về hôn sự của con trai Trương Võ Hầu. “Giờ Dậu.”
Tô Lộ Thanh nhẩm tính canh giờ, “Cũng tốt, xem lễ kết thúc, ngược lại có thể rời đi trước giờ cấm đi lại ban đêm.”
Tần Hoài Chu liếc nàng một cái, “Trên tiệc mừng *chủ và khách đều vui vẻ*, chủ nhà sẽ cung cấp chỗ ở cho người say rượu khó về, Trương Võ Hầu sẽ cung cấp chỗ ở, tám chín phần là cái *nhà tranh* kia.” Người xem lễ phần lớn là bá tánh bình thường như Trương Võ Hầu, dịp hiếm có được thả lỏng vui chơi thế này, mọi người tất nhiên sẽ *không say không về*. Đến lúc đó, dù khách xem lễ không nhiều, nhưng tửu lượng cũng lớn, sau khi say rượu nếu có người muốn đi lung tung để tỉnh rượu, cũng là lý do rất tốt. Huống chi, địa điểm xem lễ là ở trong Khai Sáng phường. Tô Lộ Thanh nghe ra ý tứ của hắn, khom người ngồi xuống mép giường, “Ừm...... *nhà tranh*, là chỗ tốt.” Vừa nói, thân thể nghiêng về phía hắn, “Nhưng mà, đến lúc đó nếu nhiều khách khứa cùng ở lại *nhà tranh*, người đông kẻ phức tạp, Tần Khanh chắc chắn có thể ứng phó được cả chứ?”
Tần Hoài Chu dựa vào đầu giường, không nhúc nhích, trước tiên dùng mắt đo khoảng cách giữa hai người, rồi mới mở miệng, “Tô Khanh còn muốn khảo giáo?”
“Khảo giáo à, cũng không hẳn.” Tô Lộ Thanh ngồi thẳng dậy, đổi thành tư thế quỳ gối ở một bên, ánh mắt vẫn luôn dừng trên người hắn. Chiếc áo ngủ màu xanh nhạt vừa người ôm lấy thân thể hắn, vạt áo trước ngực vì tư thế dựa người mà hơi mở ra, lơ đãng tạo thành một đường cong, mơ hồ lộ ra một mảng nhỏ màu xanh ngọc, được ánh đèn bên cạnh chiếu rọi, tựa như đang lập lòe phát sáng. Nàng chậm rãi di chuyển vào trong màn, ánh mắt vẫn luôn quanh quẩn nơi hắn, như dò xét, như quan sát, cũng như đang nhân cơ hội này suy tư, làm sao để hắn nghe theo sự sắp đặt của mình, làm những việc nàng muốn hắn làm. Tần Hoài Chu nắm chặt cuộn sách, “Chỉ là đi xem lễ, không phải tham dự *Hồng Môn Yến*, Tô Khanh không cần quá cảnh giác.”
Tô Lộ Thanh cười nói, “Tần Khanh chẳng lẽ quên, *thấy mầm biết cây*?”
Tần Hoài Chu nhìn lại nàng, “Thật ra, chỉ cần thuận theo tự nhiên như trước đây là được, quá lộ liễu dễ thành *hăng quá hoá dở*.”
“Tần Khanh nói có lý, chỉ không biết cái rõ ràng mà Tần Khanh nói, là rõ ràng thế nào? Giống như vầy?” Vừa nói, nàng đưa tay đặt nhẹ lên cổ tay đang buông xuôi bên người hắn, lực không nặng, nhưng không biết vô tình hay cố ý, tay nàng hờ hững đặt ngay trên mạch môn của hắn. Cảm giác khác thường từ cổ tay truyền đến khiến hắn phải cúi đầu nhìn xuống, bàn tay kia đang cầm sách lại siết chặt hơn, nghĩ ngợi, vẫn là đặt lên trước ngực, sau đó co một chân lại, là tư thế sẵn sàng đứng dậy bất cứ lúc nào. “Tô Khanh nói quá rồi, cái này cũng bình thường thôi.”
“Vậy sao,” Tô Lộ Thanh gật đầu, tay men theo cổ tay hắn lướt lên, hờ hững vịn trên cánh tay hắn, “Cái *nhà tranh* kia, Tần Khanh đã đến nhiều lần, hẳn là rất quen thuộc cách bài trí bên trong nhỉ?”
Tần Hoài Chu không ngờ nàng đột nhiên nhắc đến chuyện này, sững sờ một chút, gật đầu, “Đúng là như vậy.”
“Các phòng ở *nhà tranh* cách nhau rất gần, cách âm thì khỏi phải nói, thêm nữa không gian trong phòng nhỏ hẹp, tuy có đặt giường, nhưng so với nơi này...” Nàng đưa mắt đo đạc trong màn, màn rộng thùng thình, hai người đêm đêm ngủ ở đây, ở giữa có *Sở Hà Hán giới* rõ ràng, khoảng cách hai người có thể nói là xa ngàn dặm, đôi bên *nước giếng không phạm nước sông*. Còn cái *nhà tranh* kia, làm được như vậy sao?
Tô Lộ Thanh nhẩm tính canh giờ, “Cũng tốt, xem lễ kết thúc, ngược lại có thể rời đi trước giờ cấm đi lại ban đêm.”
Tần Hoài Chu liếc nàng một cái, “Trên tiệc mừng *chủ và khách đều vui vẻ*, chủ nhà sẽ cung cấp chỗ ở cho người say rượu khó về, Trương Võ Hầu sẽ cung cấp chỗ ở, tám chín phần là cái *nhà tranh* kia.” Người xem lễ phần lớn là bá tánh bình thường như Trương Võ Hầu, dịp hiếm có được thả lỏng vui chơi thế này, mọi người tất nhiên sẽ *không say không về*. Đến lúc đó, dù khách xem lễ không nhiều, nhưng tửu lượng cũng lớn, sau khi say rượu nếu có người muốn đi lung tung để tỉnh rượu, cũng là lý do rất tốt. Huống chi, địa điểm xem lễ là ở trong Khai Sáng phường. Tô Lộ Thanh nghe ra ý tứ của hắn, khom người ngồi xuống mép giường, “Ừm...... *nhà tranh*, là chỗ tốt.” Vừa nói, thân thể nghiêng về phía hắn, “Nhưng mà, đến lúc đó nếu nhiều khách khứa cùng ở lại *nhà tranh*, người đông kẻ phức tạp, Tần Khanh chắc chắn có thể ứng phó được cả chứ?”
Tần Hoài Chu dựa vào đầu giường, không nhúc nhích, trước tiên dùng mắt đo khoảng cách giữa hai người, rồi mới mở miệng, “Tô Khanh còn muốn khảo giáo?”
“Khảo giáo à, cũng không hẳn.” Tô Lộ Thanh ngồi thẳng dậy, đổi thành tư thế quỳ gối ở một bên, ánh mắt vẫn luôn dừng trên người hắn. Chiếc áo ngủ màu xanh nhạt vừa người ôm lấy thân thể hắn, vạt áo trước ngực vì tư thế dựa người mà hơi mở ra, lơ đãng tạo thành một đường cong, mơ hồ lộ ra một mảng nhỏ màu xanh ngọc, được ánh đèn bên cạnh chiếu rọi, tựa như đang lập lòe phát sáng. Nàng chậm rãi di chuyển vào trong màn, ánh mắt vẫn luôn quanh quẩn nơi hắn, như dò xét, như quan sát, cũng như đang nhân cơ hội này suy tư, làm sao để hắn nghe theo sự sắp đặt của mình, làm những việc nàng muốn hắn làm. Tần Hoài Chu nắm chặt cuộn sách, “Chỉ là đi xem lễ, không phải tham dự *Hồng Môn Yến*, Tô Khanh không cần quá cảnh giác.”
Tô Lộ Thanh cười nói, “Tần Khanh chẳng lẽ quên, *thấy mầm biết cây*?”
Tần Hoài Chu nhìn lại nàng, “Thật ra, chỉ cần thuận theo tự nhiên như trước đây là được, quá lộ liễu dễ thành *hăng quá hoá dở*.”
“Tần Khanh nói có lý, chỉ không biết cái rõ ràng mà Tần Khanh nói, là rõ ràng thế nào? Giống như vầy?” Vừa nói, nàng đưa tay đặt nhẹ lên cổ tay đang buông xuôi bên người hắn, lực không nặng, nhưng không biết vô tình hay cố ý, tay nàng hờ hững đặt ngay trên mạch môn của hắn. Cảm giác khác thường từ cổ tay truyền đến khiến hắn phải cúi đầu nhìn xuống, bàn tay kia đang cầm sách lại siết chặt hơn, nghĩ ngợi, vẫn là đặt lên trước ngực, sau đó co một chân lại, là tư thế sẵn sàng đứng dậy bất cứ lúc nào. “Tô Khanh nói quá rồi, cái này cũng bình thường thôi.”
“Vậy sao,” Tô Lộ Thanh gật đầu, tay men theo cổ tay hắn lướt lên, hờ hững vịn trên cánh tay hắn, “Cái *nhà tranh* kia, Tần Khanh đã đến nhiều lần, hẳn là rất quen thuộc cách bài trí bên trong nhỉ?”
Tần Hoài Chu không ngờ nàng đột nhiên nhắc đến chuyện này, sững sờ một chút, gật đầu, “Đúng là như vậy.”
“Các phòng ở *nhà tranh* cách nhau rất gần, cách âm thì khỏi phải nói, thêm nữa không gian trong phòng nhỏ hẹp, tuy có đặt giường, nhưng so với nơi này...” Nàng đưa mắt đo đạc trong màn, màn rộng thùng thình, hai người đêm đêm ngủ ở đây, ở giữa có *Sở Hà Hán giới* rõ ràng, khoảng cách hai người có thể nói là xa ngàn dặm, đôi bên *nước giếng không phạm nước sông*. Còn cái *nhà tranh* kia, làm được như vậy sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận