Ta Và Phu Quân Ghét Nhau Như Chó Với Mèo

Chương 185

"Thật là không may," nàng lộ vẻ tiếc nuối, "Y quan kiểm tra ra kết quả, nói rằng Mã Phu thường xuyên bị co giật, cho nên hắn mới phát bệnh, người bên ngoài đều đã quen thấy."
"Nếu quả thật là co giật, sao có thể trùng hợp đến thế, lần nào cũng phát bệnh đúng vào lúc hắn sắp bị giải đến Ngự Sử Đài?"
"Đại Lý Khanh không tin sao?" Nàng nhìn thẳng vào mắt hắn, "Hôm nay ta gặp Cận Hiền, lúc trước vẫn ổn cả, hắn lại đột nhiên phát bệnh, có phải ta cũng có thể cho rằng, Đại Lý Tự nhìn bề ngoài thì phối hợp, nhưng thực chất lại ngấm ngầm cản trở không?"
"Ta không có ý đó," Tần Hoài Chu thở dài một hơi, "Chỉ là sự việc có phần kỳ quặc, ta muốn nhân đó tra xét thêm nguyên do. Việc này vẫn chưa rõ ràng, nếu có tiến triển gì, ta sẽ thông báo."
"Việc này cũng không cần đâu," nàng khoát tay ngăn lại, "Nói cho cùng, đây là chuyện của Đại Lý Tự. Cận Hiền là sau khi gặp ta mới trở nên như vậy, Đại Lý Khanh không trách tội ta là ta đã vô cùng cảm kích rồi."
"Việc nào ra việc đó, như vậy cũng xem như trả lại cho Ô Y Hạng một cái công đạo."
Nàng không tỏ thái độ gì nhiều về việc này, chỉ chọn cách gật đầu, "Được, vậy trước tiên ta ở đây xin cảm ơn Đại Lý Khanh."
Xe ngựa dừng lại tại biệt viện Khúc Giang. Quản Sự Nương tử thấy hai người cùng đi tới, bèn cung kính hành lễ trước, sau đó cúi mình thỉnh tội: "Chuyện xảy ra ở cổng thành là do ta trông coi không chu toàn, kính xin Hầu Gia và Tô Đô Tri trách phạt."
"Chuyện của vị Tô Ma Ma kia, rốt cuộc là thế nào?" Mặc dù việc này đã được quản sự biệt viện báo cáo về Hầu Phủ, nhưng bởi vì cả hai người đều không có ở kinh thành, nên Lão Tần Hầu chỉ nghe được đại khái. "Là......" Quản Sự Nương tử vừa định mở miệng thì bỗng nhiên bị một giọng nói đột ngột vang lên cắt ngang: "Hầu Gia! Hầu Gia ngài đã tới rồi! Trời xanh có mắt, nhất nương tử nhà ta được cứu rồi!"
Mắt thấy Tô Ma Ma bước nhanh như bay vọt tới gần, Tần Hoài Chu vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, khẽ phân phó: "Việc này để sau hãy nói." Sau đó, dưới sự dẫn đường đầy nhiệt tình của Tô Ma Ma, hai người cùng đi vào phòng chính. Trong thính đường bày một tòa bình phong lớn, chia gian phòng làm hai nửa. Người ở bên trong tấm bình phong đợi một lát, ho khẽ hai tiếng trước khi mở lời, rồi nhỏ giọng chào hỏi hai người. "Hầu Gia, Tô Nương tử xin thứ lỗi," Tô Ma Ma đứng đó thay mặt truyền lời, "Nhất nương tử nhà ta dù sao cũng vẫn còn tại khuê trung, không tiện tùy ý lộ diện trước mặt Hầu Gia."
Tần Hoài Chu gật đầu, "Lẽ ra nên như vậy." Đoạn, hắn đi thẳng vào vấn đề: "Không biết rốt cuộc là có chuyện khẩn yếu gì? Hôm nay có Hầu Phu Nhân ở đây chủ trì, có lời gì, Bùi Nương tử cứ việc nói thẳng."
Ba chữ "Hầu Phu Nhân" rơi vào tai, Tô Lộ Thanh lặng yên bưng chén sứ lên, mượn động tác nhấm nháp nước thuốc đã nguội để đè nén cảm giác khác thường dấy lên trong lòng. Chỉ là ánh mắt vẫn liếc nhanh về phía người bên cạnh:
( Tần Hầu vẫn nên xưng hô bản sứ là Tô Đô Tri thì thỏa đáng hơn. )
Tần Hoài Chu đón nhận cái liếc mắt này, ánh mắt hạ xuống, không kiêu ngạo cũng không tự ti:
( Lời tuy nói là vậy, nhưng nơi này là biệt viện, không phải trên triều đình. )
Ánh mắt hai người sắc bén giao nhau một hiệp, người sau tấm bình phong cũng đúng lúc này lên tiếng rất hợp thời: "Vâng, A Chiêu xin nghe theo Hầu Gia."
Tô Lộ Thanh lại uống thêm một ngụm nước thuốc nguội, thần sắc vẫn tỏ ra bình thường. "A Chiêu lần này tìm được người thân ở Hầu Phủ, được Hầu Phủ thu nhận cưu mang, trong lòng vô cùng vui sướng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận