Ta Tại Minh Phủ Trực Tiếp Tinh Thần Phân Liệt Sau Bạo Hồng

Ta Tại Minh Phủ Trực Tiếp Tinh Thần Phân Liệt Sau Bạo Hồng - Chương 99: Gả âm nữ (length: 7882)

Bên ngoài, tiếng cào cửa càng lúc càng dữ dội.
Có thể nghe ra, lũ hoạt thi bên ngoài không chỉ có một con, chúng đang cố gắng xông vào nhà.
"Thật là ồn ào chết đi được." Cố nén xúc động muốn mở cửa cho bọn hoạt thi im bặt, Đào Nại ngồi xổm trước mặt nữ thi.
Cũng may là ở phó bản trước, kỹ năng 'Trấn Định' được nâng cấp, nên nàng mới có thể nhanh chóng tác động lên nữ thi.
Lấy dao mổ bạc ra, Đào Nại thuần thục rạch ngón tay mình, sau đó nhắm mắt ép bàn tay bị thương vào giữa trán nữ thi.
Một cảm giác khó tả truyền đến từ ngón tay, vừa như dòng điện tê dại, vừa như linh hồn va chạm với thần thức của nữ thi tạo nên sự lạnh lẽo và tê dại kỳ lạ. Ý thức của Đào Nại tối sầm lại trong nháy mắt.
Chừng vài chục giây sau.
Ý thức trôi dạt đột ngột hồi lại, Đào Nại nặng nề mở mắt, điều đầu tiên nhìn thấy là trần nhà trắng toát.
Không khí thoang thoảng mùi thuốc khử trùng. Nàng muốn cử động thân thể, nhưng phát hiện mình bị trói chặt, hoàn toàn không nhúc nhích được.
Cúi đầu nhìn xuống, Đào Nại kinh ngạc khi thấy cơ thể mình biến thành một em bé sơ sinh, đang được quấn trong chiếc chăn nhỏ trắng mịn.
Chiếc chăn quấn kín mít làm cản trở mọi cử động của nàng.
"Mẹ à, Tô Linh sinh con rồi, con định sẽ làm đám cưới với cô ấy." Giọng một người đàn ông cố gắng hạ thấp từ vị trí không xa bên cạnh truyền đến.
Đào Nại quay đầu về hướng phát ra tiếng nói.
Nàng thấy ở gần cửa sổ có một bà lão đã lớn tuổi và một người đàn ông trông rất trẻ trung.
Cả bà lão và người đàn ông này đều khiến Đào Nại cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Chính là bà A Lâm mà Tiểu Bạch Thỏ nhà cô gặp trong không gian dị giới, và người nam chính bị chết thảm trong video mà cô từng thấy trên tivi ở nhà A Lâm.
Người đàn ông trẻ tuổi rất đẹp trai, giữa đôi mày tràn đầy chính khí. Anh ta nhìn bà lão đối diện bằng ánh mắt mong chờ: "Con biết mẹ không thích Tô Linh, nhưng cô ấy là người con yêu, con không thể trốn tránh được nữa."
Bà lão cầm tràng hạt Phật trong tay, nghe vậy thì dừng lại động tác lần chuỗi, ngước đôi mắt lạnh lùng nhìn người đàn ông: "Thẩm Tuyền, mẹ đã nói với con rồi, Tô Linh sẽ hại chết con, nó là mệnh gả âm, con hiểu hay không?"
"Con biết mẹ là muốn tốt cho con, nhưng nếu không được ở bên Tô Linh, con sống cũng chẳng có ý nghĩa gì." Người đàn ông, à không, Thẩm Tuyền dường như đã quyết tâm lớn, biểu cảm và giọng điệu đều rất kiên định, "Trước kia con đã muốn làm đám cưới với Tô Linh, nhưng cô ấy sợ mẹ không vui nên vẫn không đồng ý. Bây giờ con và Tô Linh có Tiểu Lâm rồi, vì Tiểu Lâm, chúng con càng cần phải đăng ký kết hôn, làm đám cưới."
Đến đây, Đào Nại mới hiểu, hiện tại cô đang ở trong ký ức của nữ thi, ý thức đang bám vào người bé A Lâm vừa mới chào đời.
Như vậy có thể suy đoán, nữ thi này chính là mẹ của A Lâm.
"Tô Linh sợ ta giận? Mẹ nó còn chưa chết sớm." Bà lão cười khẩy, nhìn người đàn ông bằng ánh mắt lạnh lùng, pha lẫn sự hận ý và thất vọng "Chừng nào ta còn sống, thì đừng hòng kết hôn với Tô Linh. Thẩm Tuyền, nếu biết con là đứa vong ân phụ nghĩa chỉ vì một người đàn bà mà bỏ cả mẹ mình như vậy, lúc trước ta đã phải dìm chết con trong bô rồi."
Nghe đến đây, đôi tay bé xíu của Đào Nại nắm thành quyền.
Nàng rất ghét cái giọng điệu của bà lão này.
Đào Nại muốn chửi, nhưng khi hé miệng, nàng chỉ phát ra những tiếng ê a non nớt của trẻ con.
Hai mẹ con vốn đang căng thẳng, nghe thấy tiếng động từ cái nôi, cùng lúc quay sang nhìn Đào Nại.
Đào Nại thấy Thẩm Tuyền tiến về phía nàng, sau đó nhẹ nhàng bế nàng ra khỏi xe nôi.
Bà lão cũng tới, nhìn đứa bé trên tay Thẩm Tuyền, ánh mắt dịu lại rất nhiều: "Đứa nhỏ này lúc nhỏ trông giống con ghê."
"Con lại thấy nó giống Tô Linh hơn."
"Để ta tự mình nuôi dạy đứa bé này." Bà lão trực tiếp giằng đứa bé khỏi tay Thẩm Tuyền, "Con đi xem Tô Linh đi."
Thẩm Tuyền nhìn bà lão bá đạo, muốn nói gì đó, cuối cùng lại thở dài, quay người đi về phía người phụ nữ đang nằm trên giường bệnh.
Người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần đang nằm trên giường, mắt nhắm nghiền, nhưng nước mắt lại chảy dài.
Rõ ràng là đang giả vờ ngủ.
Đào Nại nằm trong lòng bà lão, rõ ràng ngửi thấy trên người bà ta có mùi chua hôi nhàn nhạt.
Nàng rất quen thuộc cái mùi chua hôi này, đó là mùi xác thối.
Nhưng cơ thể bà lão lại ấm áp, nhịp tim cũng bình thường.
Theo logic bình thường, hiện tại nàng đang ở trong ký ức của nữ thi, nếu bà lão có dấu hiệu của người sống, thì lúc đó bà ta chính là một người bình thường.
Một người bình thường mà lại có mùi xác thối, Đào Nại chỉ gặp qua một tình huống tương tự.
Cô từng tiếp xúc với những pháp sư hắc ám chuyên tu luyện tà thuật ở thế giới thực, những kẻ đó lâu ngày sống cùng thi thể và độc trùng, sẽ bị lây nhiễm mùi xác thối.
"A Lâm à, ba con không nghe lời bà, chỉ hướng về cái con đàn bà lẳng lơ Tô Linh đó, sau này con phải nghe lời bà đấy nhé, bà sẽ yêu thương con thật nhiều. Bây giờ thì ngoan ngủ đi."
Đào Nại nghe giọng nói gần như quỷ dị nhưng lại dịu dàng của bà lão vang lên bên tai, ngay sau đó, cô thấy một bàn tay nhăn nheo che lên mắt mình.
Ý thức lại lần nữa tối sầm.
Lại chừng vài chục giây sau, tầm mắt của Đào Nại sáng trở lại, toàn bộ thân thể cô trong trạng thái hơi mờ ảo đang lơ lửng giữa không trung, nghe thấy tiếng khóc hỗn loạn ở bên dưới.
"A Lâm, đừng ngủ, xin con hãy mở mắt nhìn mẹ một chút!"
Đào Nại nhìn xuống dưới, thấy đường phố xe cộ tấp nập, một đám người vây quanh chiếc xe Santana màu trắng.
Phía trước chiếc Santana màu trắng, một người phụ nữ mặc váy liền màu đỏ đang ôm một cậu bé tầm bảy tám tuổi, béo tròn khóc xé ruột xé gan.
Đầu cậu bé đã bị xe tông nát, máu tươi hòa lẫn óc nhầy nhụa bết đầy trên người người phụ nữ.
"Đây chẳng phải là cháu nội của bà Hình hay sao? Nghe nói thằng bé này từ khi sinh ra đều do bà Hình chăm sóc, đây là lần đầu tiên tôi thấy nó cùng mẹ ra ngoài đấy."
"Trước đây bà Hình chăm sóc thằng bé rất tốt, hôm nay thằng bé mới đi cùng mẹ một lần đã xảy ra chuyện như thế này. Thảo nào bà Hình nhất quyết tự mình trông cháu, không phải người đàn bà nào cũng xứng làm mẹ đâu."
"Các người đừng nói bậy bạ nữa, ai làm mẹ chẳng đau lòng khi con chết chứ. Tôi vừa mới tận mắt thấy, là thằng bé không biết thế nào mà, băng qua đường bỗng dưng giật tay khỏi mẹ nó rồi lao ra, mẹ nó căn bản không kịp cản."
"Thế thì cũng không thoát khỏi trách nhiệm của người mẹ này. Trước kia bà Hình đã từng nói, người phụ nữ này là mệnh gả âm, các người biết gả âm nữ là gì không? Là sinh ra mang mệnh âm, khắc chồng khắc con, chỉ có thể lấy người chết, quỷ làm chồng đó! Chẳng phải thằng bé bị cô ta khắc chết hay sao? Hơn nữa cách đây hai tháng, chẳng phải cô ta mới khắc chết bố của A Lâm đó sao?"
(hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận