Ta Tại Minh Phủ Trực Tiếp Tinh Thần Phân Liệt Sau Bạo Hồng

Ta Tại Minh Phủ Trực Tiếp Tinh Thần Phân Liệt Sau Bạo Hồng - Chương 253: Kỳ kỳ quái quái Tú Nương (length: 8207)

"Ngươi có ý gì?" Đào Nại đi đến trước mặt Mộc Miên, hỏi.
"Đương nhiên là chờ ngươi phơi chăn cho ta rồi! Đào Nại, ngươi tốt nhất nhanh lên chút, nếu không buổi tối chậm trễ ta đắp chăn, ta không tha cho ngươi đâu." Mộc Miên đắc ý hất cằm lên.
Đào Nại không nói một lời, tiện tay cầm lấy chăn nàng vừa trải, ném xuống đất.
Vừa vặn có vũng nước, chăn lập tức bị dính hơi nước.
"Đào Nại!" Mộc Miên thét lên chói tai, "Ngươi mau nhặt chăn của ta lên, nếu không ta không tha cho ngươi!"
Đào Nại không để ý đến lời nói trẻ con ngông cuồng của Mộc Miên, nàng cười ngọt ngào: "Hoặc là cầm chăn của ngươi mà lăn, bằng không ta tự mình ném ngươi ra ngoài, ngươi tự chọn đi."
"Ngươi lên mặt cái gì! Chẳng qua là một người chơi cấp bậc C+, thật cho là có hiệp hội Lưu Hỏa bảo kê, ngươi liền có thể gối cao ngủ ngon sao!?"
"Vậy ngươi dựa vào cái gì mà càn rỡ trước mặt ta?" Đào Nại hỏi ngược lại: "Ngươi có tin hay không, ta chỉ cần búng tay một cái, sẽ có người đến lấy mạng chó của ngươi."
Mộc Miên đáy mắt lộ vẻ khinh thường, càng thêm phách lối trào phúng Đào Nại: "Đào Nại, ngươi chém gió cái gì? Ngươi có bản lĩnh thì gọi người tới đây, ngươi gọi người đến đánh ta đi!"
Đào Nại không nói nhảm, cong ngón tay vỗ tay.
Ngay lập tức, Giới Du chạy tới, một cước đá tung cánh cửa phòng phía đông.
Mọi người đều bị động tĩnh của Giới Du làm cho giật mình, cùng nhau nhìn về phía hắn.
"Lôi nó ra ngoài, ta không muốn nhìn thấy nó." Đào Nại ngồi trên ván giường của mình, mặt vẫn mang theo nụ cười ngọt ngào.
"Không, Đào Nại, ngươi chơi thật? Chờ một chút, ngươi đừng đụng ta, ta tự đi được!" Mộc Miên sao là đối thủ của Giới Du, mới vừa giơ tay muốn tóm Giới Du, đã bị Giới Du giơ tay lên ba ba đánh hai bạt tai vang dội.
Trong phòng phát sóng trực tiếp 9210, đám quỷ khán giả vui như Tết:
【 ha ha ha ha, nghe xem tiếng bạt tai kia kìa! Chẳng lẽ đây là truyền thuyết hữu cầu tất ứng sao? 】 【 ha ha ha ha, đúng là hữu cầu tất ứng mà! 】 【 Con nhỏ này nhảy nhót nửa ngày có thể coi như bị đánh, xem ta sảng khoái! 】 Không để ý Mộc Miên kêu gào ầm ĩ, Đào Nại vốn định nghỉ ngơi một chút, lại nghe thấy tiếng Tú Nương ngoài cửa.
"Ấy, các ngươi đàn ông đúng là vũ phu, sao có thể đối xử với con gái như vậy chứ? Mau buông tay ra."
Nghe thấy tiếng này, Đào Nại đứng dậy, nhanh chân đi ra ngoài.
Ngoài cửa, Giới Du đã buông Mộc Miên ra.
Mộc Miên có Tú Nương làm chỗ dựa, tức giận trừng Giới Du.
Tú Nương mỉm cười nhìn Đào Nại, đôi mắt mày lộ ra vẻ dịu dàng vô tận: "Đừng làm ồn nữa, mọi người mau về phòng đi, chờ lát nữa rồi xuống ăn cơm."
Đào Nại liếc mắt ra hiệu với Giới Du, Giới Du mới coi như thôi.
Nhưng mà, cũng may lần này Mộc Miên không dám phách lối nữa, xám xịt quay về phòng, tự mình nhặt chăn đi phơi.
Đến trưa, Tú Nương đã làm xong một bàn lớn đồ ăn.
Ngồi trước bàn, Đào Nại thực sự bất ngờ với đồ ăn ở chỗ Tú Nương ngon đến mức bất thường, món thịt, cá, trứng đều đầy đủ.
"Đồ ăn ở chỗ sư phụ thực sự không tệ, cái nghề làm áo liệm này kiếm tiền đến vậy sao?" Giới Du gắp đũa hỏi.
Tú Nương cười không khép miệng được, có vẻ rất thích cảnh tượng náo nhiệt này: "Ta một người bình thường ở thôn này cũng chẳng tiêu được bao nhiêu tiền, nên cũng có chút tích cóp. Hơn nữa, các ngươi đều là đồ đệ của ta, đương nhiên ta muốn cho các ngươi ăn những thứ tốt nhất. Nào, mọi người ăn nhiều một chút, không đủ có thể lấy thêm cơm nhé."
Thấy Tú Nương cũng ngồi xuống cùng bọn họ ăn cơm, Đào Nại dùng âm dương nhãn, cẩn thận phân biệt thức ăn trên bàn, xác định không có vấn đề gì thì mới bắt đầu ăn.
Tay nghề của Tú Nương đặc biệt giỏi, mọi người ở đó ăn xong món ăn nàng làm đều khen không dứt miệng, không kiềm chế được ăn hết hai bát cơm lớn.
Lúc đầu Đào Nại cũng muốn ăn thêm, nhưng ở trong phó bản, nàng đều quen tính cách áp chế chính mình, tránh phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn.
Nhưng mà, nàng cùng Giới Du không ăn nhiều, những người khác cũng không để lại một chút thức ăn thừa nào, tất cả đều ăn sạch sành sanh.
Ngoài bọn họ ra, những người khác đều no không thể nhúc nhích, buổi chiều nằm cả một buổi, buổi tối Tú Nương lại dọn lên một bàn sơn hào hải vị, khiến đám người chơi ăn như gió cuốn.
Mà lần ăn cơm này, Đào Nại phát hiện món ăn Tú Nương làm thậm chí còn ngon hơn buổi trưa, nàng cố gắng hết sức kiềm chế bản thân, nhưng vẫn không nhịn được ăn thêm nửa bát cơm.
Cố nén sự thèm khát đồ ăn, Đào Nại uống nước không ngừng.
Giới Du thấy những người khác ăn như hổ đói, trong mắt tràn đầy vẻ ghen tị, thấp giọng nói: "Ta sao lại cảm thấy không ổn thế nhỉ? Chúng ta có làm cái gì đâu, trưa ăn xong tối lại tiếp tục ăn, sao không hề cảm thấy no, ngược lại bụng càng lúc càng đói."
"Hơn nữa, từ trưa đến giờ, mọi người đều nằm trên giường không làm gì, Tú Nương vậy mà không cho chúng ta làm gì cả. Bà ta nhận đồ đệ lại không cho đồ đệ làm gì, còn chủ động cung cấp ba bữa một ngày, bà ta tốt bụng thế à?" Đào Nại thấp giọng nhắc nhở Giới Du, "Có chuyện gì bất thường thì chắc chắn có quỷ, tóm lại đừng ăn nhiều như thế."
"Ta cũng không dám ăn nhiều. Ngươi xem những người chơi khác kìa, mới ăn hai bữa cơm, ai cũng như béo lên một vòng, tốc độ như bơm hơi vậy!" Giới Du nói, nhìn sang những người chơi khác.
Mấy người đó đang điên cuồng tranh đồ ăn, ai nấy không hề để ý hình tượng, chỉ cần có thể nhét được đồ ăn vào miệng thì mặc kệ là dùng đũa hay tay, thậm chí còn giành ăn từ miệng người khác.
Đào Nại cũng nhìn thấy cảnh này, nhìn những người kia, cảm thấy bọn họ không giống người, mà giống như một đám heo, vì ăn mà mất hết lý trí.
"Đào Nại, Giới Du, hai người sao không ăn?" Lúc này, Tú Nương đi tới, nhìn Đào Nại và Giới Du ánh mắt dịu dàng: "Có phải là đồ ăn ta làm không ngon, nên hai người không chịu ăn không?"
Đào Nại lắc đầu: "Ta đang giảm cân, không muốn ăn nhiều thế."
"Ta cũng thế, ta hoàn toàn không đói." Giới Du miệng nói vậy, nhưng không kiềm chế được nuốt một ngụm nước miếng.
"Vậy cũng được. Nếu như các ngươi đói thì tối không cần biết mấy giờ đều có thể đến tìm ta, ta lúc nào cũng có thể dậy nấu cơm cho các ngươi."
Đào Nại càng phát hiện sự dịu dàng của Tú Nương không bình thường: "Sư phụ, chúng ta không phải đến đây để học cách làm áo liệm sao? Sao một ngày rồi mà chúng ta vẫn chưa bắt đầu học vậy?"
Tú Nương vén tóc mái bên tai, nhẹ nhàng cười nói: "Không cần phải gấp, dù sao chúng ta vẫn còn rất nhiều thời gian có thể từ từ học mà. Hơn nữa, ta rất thích nấu cơm cho người khác ăn, thấy người khác ăn cơm mình nấu, ta sẽ rất vui. Đúng rồi, trong bếp còn có món tráng miệng sau bữa cơm đó, mọi người đợi nhé, ta đi lấy ngay."
Đào Nại nhìn bóng lưng Tú Nương rời đi, bỗng nhiên phát hiện ra điều bất thường: "Giới Du, sư phụ Tú Nương bị tật ở chân phải đúng không?"
Sao nàng lại nhớ Tú Nương bị tàn tật giống như ở chân trái thì phải?
Giới Du chịu không nổi giày vò, lập tức đứng dậy: "Ta cũng không biết là bên nào nữa. Tóm lại, ta không thể đợi bà ta mang món tráng miệng đến nữa. Ta sợ lúc đó ta không kiềm chế được, ta về phòng trước đây."
Đào Nại cũng cảm thấy sức nhẫn nại của mình đến giới hạn, cũng vội vàng trở về phòng phía đông.
Đêm khuya, đang ngủ say thì Đào Nại bị một trận tiếng bụng réo ùng ục làm tỉnh giấc.
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận