Ta Tại Minh Phủ Trực Tiếp Tinh Thần Phân Liệt Sau Bạo Hồng

Ta Tại Minh Phủ Trực Tiếp Tinh Thần Phân Liệt Sau Bạo Hồng - Chương 131: Cướp đoạt người (length: 7658)

Nghe được ba chữ Trần Trạch Lượng, đôi mắt vốn ảm đạm vô quang của Tô Linh bỗng nhiên bừng lên một tia sáng.
Nhưng tia sáng kia chỉ vừa xuất hiện một chút đã biến mất không dấu vết.
"Trần Trạch Lượng là ai? Ta hình như không quen biết..." Tô Linh nhíu mày nói.
Đưa biểu hiện giãy dụa đau khổ của Tô Linh vào đáy mắt, Đào Nại hiểu rõ.
Trần Trạch Lượng cũng là một trong những người bị bà cốt Hình hại chết, Tô Linh chắc chắn phải quen biết.
Tô Linh muốn cứu vớt linh hồn của những người bị bà cốt Hình hại chết, mà nàng cố ý nhắc đến Trần Trạch Lượng là để kích thích một chút nàng, xem Tô Linh có phản ứng gì.
"Tô Linh tiểu thư, cô chắc chắn là quen biết Trần Trạch Lượng." Đào Nại chậm rãi nói, "Chúng tôi có thể vào trong nói chuyện từ từ với cô được không?"
Nàng cảm thấy Tô Linh chưa hoàn toàn mất đi ý thức của bản thân, nếu không vừa rồi nàng đã không lộ ra vẻ đau khổ giãy dụa.
Tô Linh không nói gì mà tránh người ra.
Đào Nại bước chân đi vào, Chân Soái theo sát phía sau.
Vào phòng, Đào Nại phát hiện cách bố trí căn phòng này giống y hệt như căn 505 dưới lầu.
"Tôi đi thay bộ quần áo trước đã." Giọng nói mệt mỏi của Tô Linh vang lên sau lưng Đào Nại và Chân Soái, "Hai người cứ tự nhiên ngồi đi."
Nói xong, Tô Linh liền đi về phía phòng ngủ.
Đợi Tô Linh vào phòng ngủ đóng cửa lại, Đào Nại và Chân Soái mới ngồi xuống ghế sofa.
Đánh giá một lượt hoàn cảnh xung quanh, ánh mắt Đào Nại dừng lại trên cuốn lịch để bàn trước TV, lịch hiển thị ngày 30 tháng 4 năm 2002.
Nàng cố gắng nhớ lại lần đầu tiên vào không gian dị biệt này, ngày tháng nhìn thấy trong phòng 505.
Cũng chính là ngày 30 tháng 4 năm 2002.
Xem ra, lần này nàng vào mốc thời gian vẫn giống lần trước.
"Đại lão, tiếp theo chúng ta phải làm gì?" Chân Soái nhỏ giọng hỏi Đào Nại.
"Tô Linh hiện giờ chắc đã bị bà cốt Hình khống chế, nên thần trí mới có chút không rõ." Đào Nại cũng nhỏ giọng nói nhanh, "Đợi Tô Linh ra ngoài, chúng ta phải nghĩ cách làm cho nàng tỉnh táo hoàn toàn, khôi phục thần trí."
Tô Linh mời hai người lạ mặt vào nhà, đủ để thấy thần trí hiện tại của nàng không tỉnh táo đến mức nào.
Lúc này, ở phía Văn Chúc.
Đứng trong phòng đặt tro cốt, Tiết Phàm Nhất mắt đầy kinh ngạc: "Văn Chúc ca, sao trong này lại có nhiều hũ tro cốt như vậy."
Văn Chúc đứng trước kệ tro cốt, ánh mắt lướt qua từng hũ một: "Những hũ tro cốt này trông có chút tà môn, có phải là để cung cấp nuôi dưỡng cho một loại trận pháp nào đó mà tồn tại?"
Nghe vậy, Tiết Phàm Nhất lập tức lùi lại mấy bước, kéo giãn khoảng cách với những hũ tro cốt: "Vậy sao chính giữa lại thiếu một cái?"
Văn Chúc cũng nhận thấy, những hũ tro cốt này bài trí ngay ngắn có thứ tự, vậy mà ở vị trí chính giữa nhất lại thiếu mất một cái.
Kệ tro cốt bám đầy bụi, duy chỉ có vị trí hũ tro cốt bị thiếu thì không có bụi, và hình dạng lỗ hổng đó trông giống như đáy của hũ tro cốt.
Chắc hẳn ở đó vốn có một hũ tro cốt, chỉ là sau đó bị di chuyển đi.
Vậy thì là ai đã di chuyển?
Trong đầu Văn Chúc hiện lên gương mặt của Đào Nại.
Hắn cảm thấy vừa rồi biểu hiện của Hồ Sưu căn bản không giống như lần đầu vào không gian dị biệt này, chẳng lẽ hũ tro cốt là bị nàng lấy đi?
"Ta cũng không biết, hiện tại chúng ta ra ngoài trước đi." Văn Chúc quay người, nói với Tiết Phàm Nhất.
Tiết Phàm Nhất một giây cũng không muốn ở lại đây lâu hơn, vội vàng gật đầu rồi xoay người bước ra cửa.
Văn Chúc nhìn bóng lưng Tiết Phàm Nhất, đáy mắt lóe lên một tia ngoan lệ.
Ngay giây tiếp theo, tay hắn biến thành xúc tu màu đỏ, lặng lẽ không một tiếng động hướng về phía Tiết Phàm Nhất.
Tiết Phàm Nhất vừa chạy đến chỗ cửa, tay vừa chạm vào tay nắm cửa, liền cảm thấy ngực đột ngột truyền đến cơn đau nhức.
Hắn không thể tin cúi đầu xuống nhìn, liền thấy ngực mình bị xúc tu màu đỏ đâm xuyên.
Thân thể ngã xuống đất, Tiết Phàm Nhất đau đớn không thốt nên lời, chỉ có thể co giật nhìn về phía Văn Chúc.
Trong ánh mắt tràn ngập vẻ không thể tin nổi.
Văn Chúc chậm rãi đi đến trước mặt Tiết Phàm Nhất, ngồi xổm xuống, đưa tay che mắt Tiết Phàm Nhất: "Lát nữa sẽ hết đau thôi, rất nhanh..."
Tiết Phàm Nhất cảm thấy sinh mệnh lực của mình đang trôi đi, hắn nghe thấy âm thanh hệ thống điên cuồng vang lên trong đầu.
【Đinh—— kiểm tra đo lường được người chơi giá trị tinh thần đang bị cướp đoạt, giá trị tinh thần -10】 【Đinh—— kiểm tra đo lường được người chơi giá trị sinh mệnh đang bị cướp đoạt, giá trị sinh mệnh -10】 【...】 "Ngươi, ngươi vậy mà lại là người cướp đoạt!" Tiết Phàm Nhất gắng hết sức mới có thể phun ra những lời này.
Trong game minh phủ, có một số người chơi thức tỉnh thiên phú là cướp đoạt, có thể cướp đoạt tất cả chỉ số của người chơi khác chuyển hóa sang cho mình.
Được gọi là người cướp đoạt.
Danh tiếng của người cướp đoạt trong game vô cùng tệ, thuộc dạng ai cũng muốn đánh.
Lúc đầu Văn Chúc cùng hắn và Ôn Minh nói rằng hắn có đạo cụ có thể cướp đoạt nhiệm vụ cuối cùng của người khác, xem ra là lừa hắn, người cướp đoạt hẳn còn có thể trực tiếp cướp đoạt nhiệm vụ của người khác.
Hắn hoàn toàn bị người đàn ông bề ngoài ôn hòa này lừa gạt!
Nghĩ đến đây, lòng Tiết Phàm Nhất tràn đầy không cam lòng.
Nhưng khi xúc tu màu đỏ hút hết sinh mệnh lực của hắn chuyển sang người Văn Chúc, trạng thái của Văn Chúc có thể thấy bằng mắt thường là đã tốt lên, còn Tiết Phàm Nhất thì nhanh chóng mất đi hơi thở, biến thành một bộ thi thể khô quắt.
"Ta sẽ hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng, cả phần của ngươi, ta sẽ sống thật tốt." Nói xong với Tiết Phàm Nhất, Văn Chúc bình tĩnh thu hồi xúc tu màu đỏ, một chân đá thi thể Tiết Phàm Nhất sang một bên, sau đó mở cửa bước ra ngoài.
Còn ở bên kia, Đào Nại và Chân Soái chờ rất lâu mà không thấy Tô Linh ra, mà lại nhận được tin nhắn của Lạc Miên Miên.
Tin nhắn đại ý là nàng đã thành công chôn cất thi thể Tô Linh cùng chồng nàng ở cùng một chỗ, tiếp theo nàng cùng Hồ Cơ sẽ di chuyển đến một nơi tương đối an toàn để chờ nàng.
Đào Nại trả lời một chữ OK.
"Cô ta ra rồi." Chân Soái nghe thấy tiếng chốt cửa phòng ngủ vặn mở liền lập tức ngồi ngay ngắn.
Đào Nại nhìn về phía cửa phòng ngủ, chỉ thấy Tô Linh từ bên trong đi ra.
Tô Linh đã thay một chiếc váy liền áo màu trắng, nàng giống như một bóng ma, bước chân lơ lửng đi đến chiếc sofa đối diện Đào Nại và Chân Soái rồi ngồi xuống.
"Xin hỏi hai người rốt cuộc là ai? Vì sao lại biết tên của tôi?" Tô Linh nhìn Đào Nại và Chân Soái, giọng nói có chút đề phòng.
"Cô đừng sợ, bọn tôi không có ác ý." Chân Soái đưa tay gãi mái tóc tổ quạ của mình, cười nói với Tô Linh.
Nhưng Tô Linh thấy vẻ ngoài nhí nhố của hắn, thì lại càng sợ, mắt thoáng nhìn rồi chuyển sang Đào Nại: "Rốt cuộc hai người có chuyện gì? Cứ nói thẳng đi."
"Tô Linh, cô thật sự không nhớ Trần Trạch Lượng sao?" Đào Nại trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận