Ta Tại Minh Phủ Trực Tiếp Tinh Thần Phân Liệt Sau Bạo Hồng

Ta Tại Minh Phủ Trực Tiếp Tinh Thần Phân Liệt Sau Bạo Hồng - Chương 183: Chuyện này chưa xong, chuyện khác lại tới (length: 8746)

Đào Nại toàn thân vô lực, chỉ có thể nhận mệnh hướng phía trước ngã xuống.
Sử dụng thiên phú quá độ chính là sự hành hạ cả về thể xác lẫn tinh thần!
Thương Minh duỗi tay ra, mắt thấy sắp bắt được Đào Nại.
"Nại Nại!" Ngay lúc này, Quý Hiểu Nguyệt vội vàng lau sạch máu dính trên tay vào người, sau đó ôm lấy Đào Nại vững vàng.
"Đào Nại, ngươi đừng làm người ta sợ! Sao ngươi lại thế này?" Lạc Miên Miên ôm Tiểu Lăng chạy chậm tới, nàng sốt ruột đến mức không thấy Thương Minh đang giơ tay, một phát đẩy hắn qua một bên.
"Hiểu Nguyệt tỷ tỷ, ta thấy hơi choáng đầu." Đào Nại giọng yếu ớt, tràn ngập cảm giác bất lực mãnh liệt.
"Vừa rồi ngươi tiêu hao quá lớn, nên mới khiến thân thể không chịu nổi." Quý Hiểu Nguyệt nhẹ nhàng vuốt lưng Đào Nại, đỡ nàng dựa vào tường ngồi xuống: "Ngươi ở đây chờ ta, ta đi tìm chút nước cho ngươi, xem có thể giảm bớt cảm giác buồn nôn này không."
"Ngươi cũng quá lỗ mãng rồi, nếu sau này ngươi cứ liều mạng như vậy khi chơi phó bản, coi chừng có ngày chơi quá sức, bỏ mạng ở trong phó bản đó." Lạc Miên Miên thấy mặt Đào Nại tái nhợt, không nhịn được lên tiếng.
"Ngươi bớt cãi đi, Nại Nại giờ đang khó chịu lắm rồi." Quý Hiểu Nguyệt nhíu mày liếc Lạc Miên Miên một cái.
Lạc Miên Miên khẽ hừ một tiếng, quay người đi.
Quý Hiểu Nguyệt lại an ủi Đào Nại: "Nại Nại, ngươi đừng để bụng lời Lạc Miên Miên nói, lần này chúng ta có thể thành công giải quyết người cá đều là nhờ công của ngươi."
"Hiểu Nguyệt tỷ yên tâm, ta không để trong lòng đâu." Đào Nại khẽ mỉm cười, rồi nhìn Quý Hiểu Nguyệt đi tìm nước cho nàng.
Cảm thấy xung quanh không ít người chơi đang nhìn mình, Đào Nại chẳng còn tâm trạng quan tâm, tựa lưng vào tường, xoa dịu cảm giác khó chịu trong người.
Lúc này, Đào Nại bỗng cảm thấy một bóng người che trước mặt nàng, giúp nàng ngăn cản không ít ánh mắt dòm ngó tứ phía.
"Cảm ơn." Đào Nại ngẩng mắt nhìn Thương Minh đứng trước mặt.
"Chẳng qua là thuận tay thôi." Thấy trán Đào Nại rịn ra mồ hôi dày đặc, Thương Minh lấy từ trong túi ra một chiếc khăn tay màu đen đưa cho Đào Nại.
Đào Nại theo bản năng định đón lấy, chợt thấy người chìm xuống, cảm giác mất trọng lượng mãnh liệt ập tới.
Không gian đen ngòm bất ngờ xuất hiện dưới chân Đào Nại, nàng thậm chí còn chưa kịp phản ứng rốt cuộc có chuyện gì, đã bị không gian ấy nuốt chửng.
"Đào Nại!" Thương Minh bước lên một bước, đưa tay túm lấy tay Đào Nại.
Nhưng tất cả diễn ra quá nhanh, tay hai người lướt qua nhau, không gian kia đóng lại, nuốt cả Đào Nại vào trong.
Đào Nại toàn thân bị bóng tối bao phủ, sự lạnh lẽo thấu xương ập đến từ bốn phương tám hướng.
Ngay lúc nàng cảm giác toàn thân sắp bị đóng băng thì dưới chân đột nhiên xuất hiện một vòng sáng, và ngay sau đó cả người nàng liền ngã xuống.
Không một chút đề phòng, nàng ngồi phịch xuống đất, Đào Nại đau đớn hít một hơi, vội xoa xoa xương cụt vừa bị ngã đau.
"Ha ha, con mồi cuối cùng cũng mắc câu."
Giọng nói mang theo sát khí vang lên, Đào Nại không màng đến cơn đau, ngẩng đầu thấy một lưỡi đao sắc bén chém tới, trong nháy mắt đã áp sát trước mắt nàng.
Đồng tử theo đó co rút mạnh, Đào Nại đột ngột cúi đầu xuống.
Xoẹt -!
Lưỡi đao sắc bén trong nháy mắt cắt đứt mấy sợi tóc con trên đầu Đào Nại, ngay sau đó đâm xuống hướng bả vai nàng.
Vội vàng lùi lại né tránh, Đào Nại vẫn bị lưu lại một vết máu sâu đến tận xương trên vai.
Cơn đau nhức buốt ập tới, Đào Nại ôm vết thương, ngẩng đầu nhìn cặp song sinh trước mặt.
Lãnh Ngự thấy trên đao dính vết máu, tỏ vẻ không vui nói với Đào Nại: "Đào Nại, dù ngươi có là người do Lãnh Tô dùng kỹ năng đưa qua đây thì người gây thương tích cho ngươi đầu tiên vẫn là ta. Đến lúc Phượng Mị tỷ hỏi, ngươi phải làm chứng cho ta, ta không thua Lãnh Tô."
Đào Nại nhìn Lãnh Ngự bằng ánh mắt như đang nhìn kẻ điên: "Các ngươi đưa ta đến đây, chẳng lẽ chỉ để nói những lời nhảm nhí này sao?"
"Đương nhiên không phải." Lãnh Tô nhẹ nhàng vuốt nốt ruồi nhỏ trên khóe mắt, bất đắc dĩ mỉm cười với Lãnh Ngự: "Đệ đệ tốt của ta, giờ này ai thua ai thắng kỳ thực không quan trọng, việc chúng ta cần làm trước mắt là hoàn thành nhiệm vụ Phượng Mị tỷ giao cho."
Đào Nại thấy Lãnh Ngự nghe lời thu hồi đao, còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì thấy Lãnh Tô cười nhẹ nhàng vẫy tay với nàng.
Lãnh Tô rất lịch sự: "Chào Đào Nại, dù hơi đột ngột. Nhưng có thể mời ngươi đi chết không?"
Thấy người này vẫn còn mặt dày làm vẻ vô hại, cơ môi Đào Nại giật giật mấy lần: "Đương nhiên là không thể!"
Trong phòng phát sóng trực tiếp 9210, những khán giả quỷ tràn đầy hứng thú với tình huống đột phát này:
【 má nó không phải cặp song sinh khát máu của Thần Đồ hội, Lãnh Tô và Lãnh Ngự sao! Má ơi, đẹp trai quá! 】 【 đây là phòng phát sóng của Đào Nại, đi chỗ khác mà phát cuồng được không? Hơn nữa, ai không biết Lãnh Tô và Lãnh Ngự chỉ là hai món đồ chơi Phượng Mị nuôi, mối quan hệ ngầm của ba người đừng có nhắc đến nữa! 】 【 cảm giác người của Thần Đồ hội tới không phải ý tốt! Tiểu bạch thỏ chạy nhanh! 】 Đào Nại cũng muốn chạy, nhưng nàng đã đảo mắt nhìn xung quanh, phát hiện ra hiện tại nàng đang đứng ở một sảnh triển lãm hoàn toàn xa lạ.
Không gian này rất lớn, hơn nữa nhìn khắp nơi không có cửa ra vào, liếc mắt là biết khó trốn thoát, có thể thấy lần này Lãnh Tô và Lãnh Ngự đến chắc chắn có chuẩn bị.
"Chúng ta không phải đang thương lượng với ngươi. Đào Nại, sống chết của ngươi không đến lượt ngươi làm chủ." Lãnh Ngự vừa nói, phía sau lưng hắn xuất hiện hai không gian động lớn.
Không gian động đen như mực khiến người xem cũng cảm thấy kinh hãi, ngay sau đó, hai con quái cá vàng cao đến hai mét lần lượt bò ra từ trong không gian động.
Mùi tanh của loài cá và mùi hôi thối của xác chết lẫn vào nhau, xộc vào khiến dạ dày Đào Nại trào lên dữ dội, nàng kinh hãi nhìn hai sinh vật kỳ dị trước mắt.
Chúng có thân thể vạm vỡ như cá vàng đầu to khổng lồ, trên thân đã xuất hiện một số dấu vết hư thối, một con thì màu hồng xen lẫn trắng, một con thì màu hồng xen lẫn đen.
Bướu thịt trên đỉnh đầu cá vàng chảy ra dịch mủ vàng, đôi mắt cá chết trợn ngược lên trông cực kỳ ghê rợn, giăng đầy những tơ máu đỏ tươi.
Mà kỳ dị nhất là hai con quái cá vàng này có tứ chi cường tráng như người, phía trên cũng có dấu vết hư thối, dưới da thịt thậm chí có thể nhìn thấy xương trắng hớ hênh, đôi mồm to đầy răng nhọn không ngừng đóng mở, phát ra tiếng kêu răng rắc.
Đào Nại thấy hai con quái vật này liền cảm thấy dựng tóc gáy, nghe tiếng nói mang theo ý cười của Lãnh Tô vang lên ở nơi không xa.
"Đào Nại, hôm nay bọn ta tuy muốn giết ngươi nhưng lại không muốn rước thêm phiền phức. Mấy con quái cá vàng này đối phó với ngươi là dư thừa, chỉ cần ngươi không phản kháng thì chúng sẽ rất nhanh giết được ngươi."
Lãnh Tô dừng một chút, sau đó nghiêng đầu nói tiếp: "À, đúng rồi. Ngươi cứ yên tâm đi, bọn ta sẽ không để ngươi chết không toàn thây. Chờ quái cá vàng ăn không sai biệt lắm, bọn ta sẽ chừa lại cho ngươi một ít hài cốt, để cho người của Lưu Hỏa hội cho rằng ngươi bị tai nạn bất ngờ mà chết trong tay quái cá vàng."
"Ta với Thần Đồ hội các ngươi không oán không thù, vừa lên đã muốn giết ta, có phải hơi quá đáng không?" Đào Nại thấy hai huynh đệ đều nắm chặt xiềng xích trong tay.
Đầu kia của xiềng xích trói vào cổ hai con quái cá vàng, nhìn là biết bọn họ dùng hai cái xiềng xích này để khống chế quái cá vàng.
Trong phó bản có đủ loại đạo cụ kỳ lạ, người của Thần Đồ hội có vài con át chủ bài, có được đạo cụ đặc thù làm cho quái vật trong phó bản không công kích bọn họ cũng không có gì là lạ.
Vấn đề là, hiện giờ nàng phải xoay chuyển tình thế này như thế nào!
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận