Ta Tại Minh Phủ Trực Tiếp Tinh Thần Phân Liệt Sau Bạo Hồng

Ta Tại Minh Phủ Trực Tiếp Tinh Thần Phân Liệt Sau Bạo Hồng - Chương 43: Phản sát (length: 8108)

"Cẩn thận!" Quý Hiểu Nguyệt tròng mắt co lại, theo bản năng muốn kéo Đào Nại.
Kết quả, thiếu nữ lại động tác cực kỳ linh hoạt tránh tay nàng ra, sau đó xoay người nháy mắt với nàng, "Tiếp theo cứ giao cho ta, Hiểu Nguyệt, phiền ngươi đến nơi an toàn đi."
Lúc này, Vương Sài đã lao đến sau lưng Đào Nại, cưa điện trên tay nhắm thẳng đầu nàng mà bổ xuống.
"Chết đi cho tao!" Thanh âm của gã đàn ông run rẩy vì hưng phấn khát máu vang lên.
Quý Hiểu Nguyệt cùng Hướng Khâu nhìn cảnh trước mắt, sợ đến mức hồn bay phách tán.
Bọn họ đều cho rằng, với khoảng cách gần như vậy, Đào Nại không thể nào tránh được.
Kết quả, một giây sau, họ thấy Đào Nại hạ thấp eo về phía sau, cơ thể mềm mại dị thường gập xuống.
Cưa điện bổ xuống, ngay khi sắp chạm vào da thịt thiếu nữ, chỉ thấy một ánh bạc lóe lên trong không trung.
Xoẹt – Một dao phẫu thuật màu bạc sắc bén hơn dao mổ thông thường nhiều lần trực tiếp cắt đứt bàn tay phải của Vương Sài tại cổ tay.
Cùng lúc đó, Đào Nại giơ tay trái lên, vững vàng bắt lấy chiếc cưa điện đang rơi xuống người.
Mọi động tác của nàng đều nhịp nhàng, gần như là nhất mạch mà thành, mỗi bước đều hoàn mỹ.
Vương Sài ôm lấy cổ tay bị đứt, ngã xuống đất bắt đầu gào thét đau đớn.
Còn Quý Hiểu Nguyệt, Thẩm Tân Vũ và Hướng Khâu thì đều kinh ngạc đến ngây người, vẫn chưa hết bàng hoàng sau cảnh Đào Nại vừa cắt cổ tay Vương Sài.
Ánh mắt Đào Nại khi nãy đầy vẻ lạnh lùng kiên nghị, hoàn toàn không giống như nàng trước đó ngay cả nói lớn tiếng cũng không dám.
Người xem quỷ trong phòng livestream 9210:
【A a a a a.】 【Quả là King a, soái chết ta rồi! King ơi, phiền phức ngươi ở thêm một lúc, ta muốn ngắm ngươi nhiều thêm chút nữa!】 【Vương Sài lần này hoàn toàn là bị khinh địch hại. Nhưng cũng không trách gã được, tiểu khả ái trước giờ biểu hiện đúng là cái dạng dễ bị bắt nạt mà. Ai có thể ngờ được nha đầu này còn có hai bộ mặt cơ chứ?】 Nhân lúc Vương Sài chưa hết đau đớn do mất cổ tay, Đào Nại lén lút nhìn vào phòng livestream của mình.
Haizz.
Mấy con ma xem livestream này đúng là thông minh.
Nàng quả thật là đã lợi dụng sự khinh địch của Vương Sài, vừa rồi cố ý để gã đến gần, rồi mới cho gã một đòn chí mạng.
Điểm này, trước kia nàng cũng đã dạy con thỏ trắng nhỏ, nên nó mới có thể thoát được khỏi tay viện trưởng Trần trong phòng phẫu thuật.
Bất kỳ lúc nào cũng không được coi thường kẻ địch, đó là quy tắc của nàng.
"Chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây thôi." Đào Nại quay đầu liếc nhìn Quý Hiểu Nguyệt còn đang ngơ ngác, siết chặt dao phẫu thuật bạc trong tay, "Ngươi đứng ở cửa sau đi mở cửa, ta đếm đến ba thì ngươi hãy mở."
Nghe Đào Nại bình tĩnh sắp xếp, Quý Hiểu Nguyệt nhanh chóng tỉnh táo lại, gật đầu.
Nàng đến đứng ở cửa sau, tay đặt lên nắm cửa.
Hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra, Đào Nại nhanh chóng diễn tập trong lòng quá trình đối phó với viện trưởng Thẩm lát nữa, sau đó bắt đầu đếm ngược:
"Ba."
"Hai."
"Một."
Giọng thiếu nữ vừa dứt, Quý Hiểu Nguyệt liền lập tức mở cửa.
Viện trưởng Thẩm đang xô cửa từ bên ngoài, lao thẳng vào trong văn phòng.
Gần như cũng ngay khoảnh khắc đó, một bóng dáng nhỏ bé lao nhanh về phía viện trưởng Thẩm, dao phẫu thuật bạc trong tay đâm vào mắt gã!
Răng rắc răng rắc—— Toàn thân xương cốt phát ra âm thanh giòn tan, cơ thể viện trưởng Thẩm đột ngột bắn về phía sau, liền tránh được đòn của Đào Nại.
Và thời điểm Đào Nại muốn chính là lúc này, một bước xông đến bên cửa, kéo Quý Hiểu Nguyệt rồi chạy ra khỏi văn phòng.
Hướng Khâu thấy vậy, cũng vội vàng chạy theo.
Nằm sấp trên mặt đất, ánh mắt âm độc của viện trưởng Thẩm dán lên người Thẩm Tân Vũ và Vương Sài.
"Lũ thực tập sinh đáng ghê tởm, tất cả các ngươi đều đáng chết."
Nghe thấy giọng nói đầy ác độc của viện trưởng Thẩm, Vương Sài cũng không để ý đến đau đớn, từ dưới đất bò dậy.
"Đồ đáng chết Đào Nại và Quý Hiểu Nguyệt, tao nhất định sẽ khiến hai con tiện nhân các ngươi phải trả giá đắt!" Lẩm bẩm, Vương Sài lúc này không còn chút chủ quan nào, nói với Thẩm Tân Vũ,...
Đào Nại kéo Quý Hiểu Nguyệt chạy thục mạng trong hành lang, phía sau là Hướng Khâu đuổi theo sát nút.
"Đào Nại, không phải chúng ta muốn đến khu nhà số 1 sao? Hướng đi này là sai rồi." Quý Hiểu Nguyệt hỏi Đào Nại.
Văn phòng viện trưởng chỉ cách lối vào cơ quan đến khu nhà số 1 có một hành lang.
Mà hướng mà hiện tại bọn họ đang chạy lại là hướng cầu thang.
"Nhiệm vụ cuối cùng của ta hoàn thành, chúng ta có thể lập tức rời khỏi đây." Đào Nại không ngoảnh đầu lại nói với Quý Hiểu Nguyệt, "Chỉ là việc mình ta hoàn thành có lẽ hơi khó, cần các ngươi giúp một tay."
Nàng biết Hướng Khâu không đứng về phía Vương Sài là vì không muốn cấu kết với Vương Sài làm chuyện xấu.
Đầu óc Quý Hiểu Nguyệt giờ còn hơi mơ màng, vô ý thức gật đầu đáp lời Đào Nại.
"Cần, cần chúng ta giúp thế nào?" Hướng Khâu chạy có hơi hết hơi, gã hoàn toàn không ngờ tới Đào Nại trông thì bé nhỏ gầy yếu vậy mà lại có sức bộc phát lớn đến thế.
"Bây giờ chúng ta hãy đến nhà thờ một chuyến, ta muốn đi nghiệm chứng một việc."
Trên đường đi đương nhiên là gặp một vài y tá, bác sĩ bị dị hóa ngăn cản, nhưng Đào Nại cùng Quý Hiểu Nguyệt và Hướng Khâu liên thủ đều bình an hóa giải.
Nhà thờ.
Nhà thờ u ám vắng lặng một cách đáng sợ, không còn thấy bác sĩ y tá dị hóa nữa.
Ba người vừa chạy đến nhà thờ thì cũng đã kiệt sức.
Quý Hiểu Nguyệt và Hướng Khâu đều ngồi bệt xuống đất thở dốc.
Đào Nại đóng chặt cửa nhà thờ, lưng dựa vào cửa, ngực cũng đang phập phồng dữ dội.
"Cái, cái chỗ này đáng sợ quá..." Hướng Khâu lần đầu tiên đến nhà thờ, kinh hãi nhìn tượng người khổng lồ mà quỷ dị cùng với thi thể đẫm máu nằm dưới chân tượng.
Quý Hiểu Nguyệt cũng thấy thi thể đã thịt nát xương tan.
Khuôn mặt thi thể bị dao găm rạch nát, không còn nhận ra mặt mũi, nhưng từ hình dáng cơ thể có thể nhận ra đó là Xa Bội Bội.
Nuốt khan một tiếng, Quý Hiểu Nguyệt nhìn về phía Đào Nại, "Đám quái dị dị hóa đó chắc không nghĩ là chúng ta lại quay lại chỗ này. Nhưng bước tiếp theo cậu muốn làm gì?"
Không biết từ bao giờ, nàng đã dồn hết sự tin tưởng vào Đào Nại.
Nàng cũng không rõ vì sao, nhưng tiềm thức mách bảo nàng cứ làm như vậy.
Đây có lẽ là tin tưởng sao?
Đào Nại trước tiên không trả lời Quý Hiểu Nguyệt mà từ từ đi về phía tượng đồng khổng lồ ẩn mình trong bóng tối.
Đứng vững trước tượng đồng, thiếu nữ hơi ngẩng mặt, đôi mắt đen láy chăm chú vào cái bụng cực lớn của nó.
Đến gần rồi mới thấy, cái bụng tượng đồng này lớn hơn cái nhà thờ mà con thỏ trắng nhỏ thấy trong không gian gương kia.
Thấy Đào Nại đứng trước tượng đồng nhìn chằm chằm vào cái tượng mà chỉ cần nhìn qua cũng khiến người khó chịu, Hướng Khâu sợ hãi rụt cổ lại, nhìn Quý Hiểu Nguyệt: "Cô ta bị sao thế?"
Quý Hiểu Nguyệt nhìn sâu vào bóng lưng Đào Nại, làm điệu "suỵt" với Hướng Khâu.
– King soái quá đi, cảm ơn các bảo tử khen thưởng nha, cảm động quá (hết chương này)...
Bạn cần đăng nhập để bình luận