Ta Tại Minh Phủ Trực Tiếp Tinh Thần Phân Liệt Sau Bạo Hồng

Ta Tại Minh Phủ Trực Tiếp Tinh Thần Phân Liệt Sau Bạo Hồng - Chương 110: Luân hồi (length: 7681)

Hồng y nữ thi từ đầu đến cuối đều như thể hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của riêng mình, đối với việc Đào Nại đến gần cũng không hề có bất kỳ phản ứng nào.
Đào Nại nhìn nàng, ánh mắt hơi trầm xuống.
Hiện tại không có cách nào giao tiếp với Tô Linh, theo những manh mối hiện tại nàng có được thì việc nàng muốn tìm đến nguyện vọng thứ hai của Tô Linh căn bản là không thể.
Nàng cần nhiều manh mối hơn.
Vậy thì chỉ có thể lại xem trộm ký ức của Tô Linh một lần nữa.
Hiện tại thân thể nàng bị thương, chỉ số tinh thần cũng rất thấp, trong tình huống này mà lại sử dụng thiên phú âm dương nhãn là rất không lý trí.
Trong điều kiện cơ thể không cho phép, việc cưỡng ép sử dụng thiên phú có thể sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng không thể đảo ngược.
Nhưng, hiện tại đã không còn cách nào khác.
Trong mắt Đào Nại lóe lên một tia quyết tuyệt, ngay lúc này, điện thoại trong túi áo của nàng bỗng nhiên rung lên.
Lấy điện thoại di động ra khỏi túi, nàng thấy tên Lạc Miên Miên.
Sau khi kết nối, nàng vừa đưa điện thoại lên tai đã nghe thấy giọng nói nén đầy mùi thuốc súng của Lạc Miên Miên từ đầu dây bên kia truyền đến: "Có phải ngươi cảm thấy mình là con cáo, có chín mạng không?"
Đào Nại nhàn nhạt cong khóe môi: "Lạc Miên Miên, nếu ngươi gọi điện thoại chỉ để mắng ta thì hiện tại ta đang bận, ta không có thời gian nghe ngươi mắng đâu."
"Nghe ta nói, ngươi hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến thì đi ngay đi."
Hoàn cảnh ở chỗ Lạc Miên Miên rất ồn ào, giọng nói của nàng xen lẫn tiếng gầm rú của hoạt thi và tiếng kêu thảm thiết của người chơi khác, nhưng trong giọng điệu không hề che giấu sự bá đạo lại rất rõ ràng.
"Đừng có tìm chết. Ngươi không cứu được tất cả mọi người đâu."
"Ta không định cứu những người khác, ta chỉ muốn mang đồng đội của ta rời khỏi phó bản thôi. Lạc Miên Miên, thời gian không còn nhiều, ta không nói chuyện với ngươi nữa." Ánh mắt Đào Nại hướng đến mắt của hồng y nữ thi.
Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn.
Nàng dùng máu của mình cùng với mắt của quỷ vật để cùng nhau phát động thiên phú âm dương nhãn, nàng chắc chắn có thể nhìn thấy nhiều ký ức hơn.
"Ta và Chân Soái, Hồ Cơ còn có Giới Du, ở ngay cửa sảnh viếng, ngươi xong việc thì mau chạy ra đây." Lạc Miên Miên nói xong liền cúp máy ngay.
Sau khi Đào Nại cất điện thoại di động, nàng liếc mắt nhìn cửa sảnh viếng.
Thảo nào, nàng ở trong này nửa ngày mà không thấy hoạt thi nào đến quấy rầy.
Đồng đội của nàng ở bên ngoài giúp nàng ngăn cản hoạt thi.
Nghĩ như vậy, Đào Nại gạt bỏ mọi tạp niệm, dùng dao phẫu thuật bạc rạch ngón tay, sau đó, nàng nhắm mắt nhẹ nhàng đặt ngón tay dính máu lên mí mắt buông xuống của hồng y nữ thi.
Hồng y nữ thi vốn đang đi đi lại lại đột nhiên dừng bước, tiếng lẩm bẩm trong miệng cũng ngừng lại, toàn thân cứng đờ tại chỗ.
Sau khi Đào Nại cảm nhận được một cảm giác mê muội kỳ lạ, nàng mở mắt.
Nàng tựa như hồn xuất khỏi xác, thân thể lơ lửng trong không trung.
Cúi đầu nhìn xuống, Đào Nại thấy được gian phòng mờ ảo phía dưới, trên vách tường dán đầy lá bùa màu vàng.
Những lá bùa màu vàng kia trông như được vẽ bằng máu, màu sắc đặc biệt đậm đặc, còn mang theo cảm giác lạnh lẽo quỷ dị.
Chỉ nhìn thôi cũng biết không phải bùa đứng đắn.
Tại vị trí đối diện cửa ra vào trong phòng, có một cái thần đàn, trên thần đàn thờ một bức tượng thần.
Đào Nại liếc mắt một cái liền nhận ra mặt của tượng thần, nó không hề thay đổi thành tướng mạo của Tô Linh như pho tượng mà nàng có được trước đó.
Trên bàn thờ trước tượng thần là một cây hương màu đỏ tươi, còn có một đầu heo be bét máu và một ít nội tạng động vật không rõ là gì.
Trước tượng thần trên mặt đất nằm thẳng cẳng mấy người đàn ông mặc âu phục đen, Đào Nại cũng nhận ra những người này.
Lúc nàng bước vào không gian dị biệt này, đã từng gặp qua những người đàn ông đó.
Chính là những người ở trong nhà A Lâm mụ mụ, cũng chính là nhà Tô Linh.
Lúc này, trông bọn họ cũng như đã chết, cả đám mặt trắng bệch môi tím tái, thân thể nằm thẳng cẳng trên mặt đất lạnh lẽo, hai tay đan vào nhau đặt trước ngực đã không còn nhấp nhô.
Lúc này, một lão thái thái dáng người gầy gò mặc trường sam và quần dài màu đen đang bưng một cái bát đen đứng trước xác của những người đàn ông, bà ta đang tưới thứ chất lỏng màu đen trong bát lên người bọn họ.
Những chất lỏng màu đen đó khi đổ lên xác chết, tựa như sống lại, chúng ngọ nguậy chui vào mũi và miệng của xác chết.
Đào Nại định thần nhìn lại, lập tức nổi da gà.
Đó căn bản không phải là chất lỏng màu đen gì, mà là những con côn trùng nhỏ màu đen chỉ bằng hạt gạo.
Những con côn trùng nhỏ đó dày đặc tụ tập lại với nhau, trông như một chất lỏng màu đen.
"Đây chính là thi khôi trùng mà thẩm lão bà tử ta đã phí hết tâm tư nuôi dưỡng, từ nay về sau các ngươi cứ an phận ở lại trong này theo giúp cháu trai của ta đi."
"Mụ, đừng phạm thêm sai lầm nữa." Câu nói của Hình bà cốt vừa dứt, một giọng nói yếu ớt liền vang lên.
Đào Nại theo tiếng nói yếu ớt đó nhìn lại, thì thấy Tô Linh đang bị trói chặt ở góc bên kia.
Nàng dùng ánh mắt cầu xin nhìn Hình bà cốt nói: "Người đã giết nhiều người như vậy rồi, nếu như lại tiếp tục gây sát nghiệt thì không chỉ có mụ không được chết tử tế, mà cả A Lâm và Thẩm Tuyền đều sẽ bị liên lụy. Mụ..."
"Ngươi im miệng cho ta!" Không đợi Tô Linh nói xong, Hình bà cốt đột nhiên quay ngoắt lại, ngắt lời nàng.
Nghiêng đầu, Hình bà cốt thần sắc vặn vẹo đánh giá khuôn mặt Tô Linh, chậm rãi từng chữ nói: "Nếu không phải ngươi là cái con tiện nhân khắc chết chồng con, thì bà già này có cần làm ra cái việc có hại âm đức này sao? Hiện tại A Lâm đã được sống lại, nhưng mà con trai ta còn chưa phục sinh, ta cần nhiều âm khí hơn để tẩm bổ trận pháp."
"Trận pháp luân hồi căn bản không thể khiến người chết sống lại, đó chỉ là sự rối loạn về không gian thời gian thôi, A Lâm mà mụ thấy chỉ là hắn trong quá khứ, không phải là hắn thật sự sống lại." Tô Linh đau khổ nói, "Mụ, xin mụ đó, hãy tỉnh lại đi..."
Nghe Tô Linh nói vậy, đầu óc Đào Nại chợt lóe lên.
Thảo nào lúc trước nàng thấy hai Hình lão thái bà, một người béo hơn trẻ hơn một chút, một người gầy gò khô quắt, thì ra là do không gian thời gian rối loạn, người từ các thời không khác nhau đều xuất hiện tại cùng một không gian.
"Tô Linh, nếu không phải đứa cháu trai bảo bối của ta muốn có cái người mẹ là ngươi, ngươi cho rằng ta sẽ để cho ngươi sống đến giờ sao?" Hình bà cốt cười lạnh một tiếng, "Bất quá, ta đã tìm được biện pháp giải quyết hoàn hảo, từ hôm nay, bên cạnh cháu trai của ta sẽ có một người mẹ ngoan ngoãn."
Nói rồi, Hình bà cốt liền phủi tay.
Chỉ nghe tiếng kẽo kẹt, cửa phòng từ bên ngoài đẩy vào, một bóng hình nhỏ nhắn bước vào.
Đào Nại nhìn về phía bóng hình đó.
Người phụ nữ tao nhã bước vào, không quản là tướng mạo hay dáng người, đều giống Tô Linh như đúc, chỉ là sắc mặt nàng có vài phần đờ đẫn.
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận