Ta Tại Minh Phủ Trực Tiếp Tinh Thần Phân Liệt Sau Bạo Hồng

Ta Tại Minh Phủ Trực Tiếp Tinh Thần Phân Liệt Sau Bạo Hồng - Chương 209: Hai chỉ lão hổ (length: 8136)

Quý Hiểu Nguyệt thở hổn hển, nhìn về phía Lạc Miên Miên, không chắc chắn hỏi: "Ngươi có thể hát cho ta nghe một bài không? Ta nói chuyện với ngươi thấy thoải mái hơn, có lẽ nghe ngươi hát một bài ta sẽ khỏe hơn."
Lạc Miên Miên nghe xong thì kinh ngạc đến ngây người.
Đây là yêu cầu kỳ quái gì vậy!
"Có lẽ, có lẽ là do ta hát không được hay, ta hát rất khó nghe." Lạc Miên Miên thấy Quý Hiểu Nguyệt rên nhẹ một tiếng rồi lại bắt đầu yếu dần không nhúc nhích, đành phải lớn tiếng nói: "Được được được, ta hát là được chứ gì! Thật là bó tay với ngươi!"
Lạc Miên Miên ôm chặt búp bê trong ngực, sau đó nghiêm túc hát: "Hai chú hổ, hai chú hổ, chạy rất chậm, chạy rất chậm. Một chú có tai, một chú có mắt, thật là kỳ lạ, thật là kỳ lạ..."
Nghe tiếng hát của Lạc Miên Miên, Tiểu Lăng, búp bê hình người trong ngực nàng, bỗng đáy mắt nổi lên một vầng sáng đỏ, sau đó chậm rãi giơ tay lên, im lặng bịt kín tai mình.
Lạc Miên Miên: "..."
Khán giả ma quỷ trong phòng phát sóng trực tiếp của Lạc Miên Miên đã cười bò.
【Ha ha ha, bị Tiểu Lăng làm cười chết mất! Cái giọng hát quỷ quái gì vậy, đến cả búp bê hình người nghe xong cũng sợ hãi!】
【Ai nói cho ta biết tại sao giọng loli ngọt ngào vậy mà lại có thể phát ra tiếng hát khó nghe như vậy!】
【Quý Hiểu Nguyệt, ta hỏi ngươi xem có hối hận không!】
"Phụt...!" Quý Hiểu Nguyệt nghe xong bài hát này không nhịn được bật cười, "Đây mà là nhạc thiếu nhi á? Cái gì mà hổ chỉ có tai với mắt, nghe còn đáng sợ hơn cả phó bản nữa."
Thấy Quý Hiểu Nguyệt khá hơn nhiều, Lạc Miên Miên thở phào: "Ta chỉ có hát được thế này thôi, là ngươi nhất định muốn nghe đấy."
"Cảm ơn ngươi. Lạc Miên Miên, ta muốn nhờ ngươi một việc. Nếu sau này ta thật sự làm tổn thương Nại Nại, thì ngươi giết ta đi." Quý Hiểu Nguyệt đầu tựa vào thành giường, cực kỳ tỉnh táo nói.
"Ngươi biết ngươi đang nói gì không?" Lạc Miên Miên giật mình, "Ta thật không hiểu, quan hệ giữa ngươi và Đào Nại tốt đến mức đấy à? Nàng vì ngươi không màng nguyên tắc, còn ngươi thì hay rồi, vì nàng mà ngay cả mạng sống cũng muốn từ bỏ."
"Ta cũng không biết vì sao, ta chỉ biết Nại Nại rất tốt, nàng rất ngoan, rất hiểu chuyện, giống như em gái của ta vậy. Ta không muốn tổn thương nàng, nhưng ta lo rằng ta sẽ không kiểm soát được bản thân. Miên Miên, ngươi hứa với ta đi." Quý Hiểu Nguyệt chân thành nói.
Lạc Miên Miên một mực phản đối: "Quý Hiểu Nguyệt, ngươi đúng là đồ âm binh. Ta giết ngươi, rồi chờ Đào Nại đến trả thù ta hả? Ta cho ngươi biết, chỉ vì câu nói này của ngươi thôi, bọn ta cũng sẽ cứu ngươi cho bằng được, đến lúc đó Thần Hỏa hiệp hội bọn ta sẽ là ân nhân cứu mạng của các ngươi!"
Quý Hiểu Nguyệt còn muốn nói gì đó, nhưng do cơ thể không còn sức lực, nàng nhanh chóng nhắm mắt lại rồi ngủ mê man.
Ở phía này, Đào Nại và Thương Minh cũng đã đến trước cửa nhà ăn.
Bên trong nhà ăn không có một bóng người, cửa lớn đã bị khóa kín.
"Ngươi ở đây đợi ta, ta đi tìm dụng cụ mở cửa." Thương Minh nói xong liền quay người rời đi.
Đào Nại nhìn Thương Minh rời đi, trong lòng bất an không thôi.
"Sao mà đúng lúc này cửa lại khóa thế? Thế chẳng phải là làm chậm trễ việc Hiểu Nguyệt tỷ tỷ ăn cơm sao?" Đào Nại có chút bực bội nắm lấy tay nắm cửa, sốt ruột dùng sức lắc hai cái.
Có điều Đào Nại không ngờ là chính cú lắc của nàng đã khiến cửa nhà ăn vốn đang bị khóa lại lại mở ra dễ dàng như vậy.
Hơi kinh ngạc, Đào Nại theo bản năng nhìn về hướng Thương Minh rời đi: "Thương Minh..."
Nhưng bước chân của Thương Minh rất nhanh, đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Lo rằng cánh cửa sẽ bị khóa lại lần nữa, Đào Nại vốn định đứng ngay cửa đợi, nhưng lại chợt nghe thấy từ nhà bếp bên trong nhà ăn truyền đến tiếng va chạm giòn giã.
Cọt kẹt...
Như bị quỷ thần xui khiến, Đào Nại đẩy cửa nhà ăn ra, chậm rãi tiến về phía nhà bếp.
Càng đến gần, tiếng động kia càng rõ ràng, Đào Nại chậm rãi đẩy cửa bếp, nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi xổm trên mặt đất, điên cuồng ăn sò hến.
Người đàn ông mặc áo POLO quen thuộc, cùng quần dài màu sáng khiến Đào Nại lập tức liên tưởng đến Lãnh Tô mà nàng thấy hôm nay.
Bên cạnh Lãnh Tô có rất nhiều vỏ sò hến bị cắn nát, dính không ít máu tươi, gồm sò biển, cầu vồng, ốc biển và cả hàu sống, từ xa đã ngửi thấy mùi tanh nồng nặc.
Lãnh Tô có vẻ như chưa phát hiện ra sự xuất hiện của Đào Nại, vẫn đang ra sức ăn.
"Lãnh Tô, ngươi đang làm cái gì vậy?" Đào Nại cảm thấy một luồng khí lạnh từ gót chân bò lên đỉnh đầu, lòng bàn tay túa ra một lớp mồ hôi mỏng.
Lãnh Tô khựng lại, rồi chậm rãi quay khuôn mặt đầy mảnh vỏ sò về phía Đào Nại.
Khi thấy rõ khuôn mặt Lãnh Tô, Đào Nại không khỏi rít lên.
Ngũ quan của Lãnh Tô đã hoàn toàn biến dạng, lấy miệng làm trung tâm lan rộng lên trán, gò má và cằm thành năm vết nứt, bên trong các vết nứt lộ ra những u thịt màu đỏ máu, như sinh vật sống liên tục rung rẩy.
Trán hắn phồng lên, hai mắt trợn trừng, trên đó toàn tơ máu, ngay cả làn da mịn màng trên mặt cũng trở nên sần sùi, giống như cóc ghẻ.
Nhưng đáng sợ nhất vẫn là cái miệng, không có môi hay răng hàm bình thường, giống như từ khoang miệng đến họng biến thành một cái ống đầy u thịt, miệng biến thành hình chữ "O", vòng quanh là răng nhọn, bên trong còn có một chiếc lưỡi dài đầy u thịt, không có phân nhánh, giống lưỡi rắn, khi quẫy lưỡi thì từng vũng dịch nhầy bị văng xuống đất.
Đào Nại kinh hãi mở to mắt, sự va đập thị giác mãnh liệt khiến nàng quên cả buồn nôn.
Nàng thật phục rồi, sao mà lần nào nàng cũng gặp phải những con quái vật kinh tởm đến vậy!
"Đào Nại, ngươi đến rồi à?" Lãnh Tô nhìn Đào Nại cười si mê, sau đó từng bước một tiến lại gần nàng: "Sao chỉ có mình ngươi vậy? Hai cô nàng kia đâu? Ta vốn định giết bọn nó để ngươi đau khổ đấy."
"Là ta không nên tới... Ta làm phiền ngươi ăn cơm rồi, thật ngại quá. Ta đi đây, ta đi đây!" Đào Nại không ngoảnh đầu lại, xoay người bỏ chạy.
Lãnh Tô nghiêng đầu nhìn bóng lưng Đào Nại đang điên cuồng chạy trốn, cười khà khà đuổi theo: "Đào Nại, khoan hãy đi, ngươi không muốn cùng ta tâm sự à? Ta bây giờ khác trước rồi, ta sẽ sớm trở nên mạnh hơn, ta muốn ngươi xem ta biến mạnh!"
Mặt Đào Nại không biểu cảm, lòng thì khóc thét!
Quá trình người biến thành quái vật có gì đáng xem chứ! Nàng không muốn xem a a a!
Trong phòng phát sóng trực tiếp 9210, các khán giả ma quỷ cũng bị va đập thị giác vừa rồi làm cho buồn nôn:
【Lãnh Tô đây là muốn biến thành cá à? Trông không giống chút nào, còn gớm hơn cả người cá nữa!】
【Dù sao cũng là một loại động vật biển, mặt thì nứt toác, cái miệng kia giống như động vật thân mềm vậy.】
【Thật sự thấy con gái là do sao chổi nhập vào, gặp toàn thứ gì kinh tởm không à!】
【Nhưng Lãnh Tô đâu phải người bình thường, hắn có lẽ là đại lão hàng đầu trong Thần Đồ hiệp hội đấy, còn biết điều khiển không gian nữa mà.】
Đào Nại tiếp tục chạy, chợt thấy trước mặt xuất hiện một cái hố đen lớn.
"Bộp" một tiếng, Lãnh Tô chui ra từ trong hố đen, hắn vươn tay, ngay trước mặt Đào Nại, mạnh tay giật lấy vành tai trái của nàng.
(hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận