Ta Tại Minh Phủ Trực Tiếp Tinh Thần Phân Liệt Sau Bạo Hồng

Ta Tại Minh Phủ Trực Tiếp Tinh Thần Phân Liệt Sau Bạo Hồng - Chương 266: Cắn người cũng là rất đau (length: 7577)

"Không có việc gì sao?" Bạc Quyết cùng Giới Du cùng nhau đi tới, nhìn Đào Nại hỏi.
"Kẻ nào đó nếu còn xem diễn lâu thêm một chút, phỏng chừng sẽ có chuyện." Đào Nại vuốt ve con dao phẫu thuật màu bạc, ánh mắt lạnh lùng nhìn Thương Minh.
Người đàn ông này rất nguy hiểm.
Tiểu bạch thỏ nhà nàng ở một số phương diện thần kinh thuộc loại khá chậm chạp, sao lại không biết cách xa loại người này một chút?
Nghĩ vậy, Đào Nại nhanh chân đi về phía Thương Minh.
Thương Minh đã cảm nhận được sự thay đổi của Đào Nại, đứng im tại chỗ, nhìn nàng đến trước mặt mình.
Sau đó, đưa con dao phẫu thuật màu bạc kia, kê vào cổ họng hắn.
"Ta có thể là vì ngươi đi tìm dịch truyền đấy." Khóe môi Đào Nại nhếch lên một đường cong lạnh lẽo, "Sao ngươi nhẫn tâm xem diễn lâu như vậy chứ? Hửm?"
"Ngươi không phải không có việc gì sao?" Đôi mắt sâu thẳm không thấy đáy của Thương Minh nhìn chằm chằm vào Đào Nại, đôi môi mỏng cũng nhếch lên một đường cong suy tư, "Ngươi không rõ thực lực của chính mình sao? Vừa rồi loại tình huống đó, dường như không cần ta ra tay."
Trong khoảnh khắc này, Đào Nại có cảm giác như mình hoàn toàn bị Thương Minh nhìn thấu.
Còn là loại không để đường sống ấy, một chút át chủ bài cũng không còn.
"Nếu như ngươi còn dám coi ta là đồ chơi mà đối đãi, Thương Minh..." Đào Nại kiễng chân lên, áp sát mặt lại gần Thương Minh, hơi thở ấm áp phả vào mặt hắn, "Ta sẽ cho ngươi biết, thỏ phát điên, cắn người cũng đau lắm."
Nói xong, Đào Nại thu dao găm lại, lướt qua Thương Minh đi về phía rìa rừng cây.
Bạc Quyết và Giới Du đều cảm thấy rõ Đào Nại không thích hợp, với cả mối quan hệ giữa nàng và Thương Minh vừa thấy cũng không ổn.
"Nơi này nguy hiểm, Thương Minh, ngươi vẫn nên nhanh đi lấy dịch truyền, chúng ta rời đi thôi." Bạc Quyết nói với Thương Minh.
Thương Minh không nói gì, nhấc chân đi về phía một cái cây cách đó không xa.
Giới Du thì đuổi theo Đào Nại, hai người mang theo cành dâu đến cửa hàng áo liệm thì trời đã xế chiều.
Vừa vào đến hậu viện, Đào Nại liền nghe thấy giọng nói không có ý tốt của Đàm Đình vang lên.
"Sư phụ Tú Nương, con thấy Đào Nại và Giới Du đến giờ vẫn chưa về, bọn họ chắc chắn là chưa hoàn thành nhiệm vụ rồi, con thấy chúng ta đừng chờ nữa, chi bằng cứ làm cho bọn họ không tìm được cành dâu đi."
Nghe thấy lời này, Giới Du nhướng mày.
Hắn không phải tức giận, mà là lo cho Đào Nại.
Nói sao nhỉ, hắn luôn cảm thấy Đào Nại hiện tại không dễ chọc, rất có khả năng sẽ vì câu nói này mà đập đầu chó của Đàm Đình.
Đúng như Giới Du suy đoán, Đào Nại nhếch môi, nở nụ cười "hiền lành".
Sau đó, nàng liền nhanh chóng xông tới sau lưng Đàm Đình, một cước đá vào mông nàng.
"A!" Đàm Đình phát ra tiếng kêu thảm thiết như bị chọc tiết lợn, nàng ngã trên mặt đất, cảm thấy đầu mũi vừa đau vừa xót, còn nóng hầm hập.
Đưa tay sờ soạng thấy một mảng lớn vết máu, Đàm Đình giận dữ hét: "Đào Nại, mày là chó dại à? Sao vừa lên đã cắn người!"
"Ta là cha mày. Dám bất kính với cha mày, hôm nay ta sẽ dạy dỗ cho mày một trận đứa con bất hiếu." Đào Nại xoay xoay nắm đấm kêu răng rắc, nàng nhìn Đàm Đình, giống như nhìn một con kiến, lúc này bởi vì mùi máu tanh, đáy mắt lộ vẻ hưng phấn.
Nén nhịn lâu như vậy, cũng nên giết một người cho hả dạ.
Rút dao phẫu thuật màu bạc ra, Đào Nại thấy Đàm Đình định phản kháng, trở tay tát cho nàng hai cái vào mặt.
Đàm Đình bị đánh hộc máu, liền thấy Đào Nại đưa con dao phẫu thuật sắc bén kê vào cổ họng nàng.
Dao phẫu thuật ánh lên hàn quang, nhẹ nhàng cắt rách làn da mỏng manh trên cổ Đàm Đình.
"A ——!" Đàm Đình ý thức được Đào Nại nghiêm túc, phát ra tiếng hét.
"Dừng tay!" Lúc này, tiếng quát lớn của Tú Nương vang lên.
Đào Nại làm ngơ, dao phẫu thuật trên tay vung lên, đâm thẳng vào bụng Đàm Đình.
Sưu ——!
Lúc này, Tú Nương vung ra một chiếc kéo trong tay, vừa hay đánh bay dao phẫu thuật trong tay Đào Nại.
"Đào Nại, nhân lúc ta còn chưa nổi giận, ta khuyên ngươi tốt nhất nên dừng tay, nếu không, ta phải động thủ." Giọng Tú Nương lạnh như băng.
Đào Nại quay đầu nhìn Tú Nương, đôi mắt đen láy tràn ngập lệ khí lạnh lẽo.
Giới Du đứng bên cạnh xem cảnh này, liếm môi một cái, thấp giọng nói với Đào Nại: "Tỉnh táo."
"Ta biết rồi, sư phụ." Đào Nại nở một nụ cười tươi rói với Tú Nương, vẻ ngang ngược giữa đôi mày biến mất không dấu vết, "Con xin lỗi Đàm Đình ngay đây, ngài đừng giận, giận sẽ có nếp nhăn đó. Ngài xinh đẹp như vậy, đừng vì chút chuyện nhỏ của con mà ảnh hưởng tới ngài."
Thấy bộ dạng này của Đào Nại, khóe môi Giới Du giật giật.
Không cần biết người này có nhân cách gì, nhưng có một điểm dường như sẽ không thay đổi.
Đều tinh thông diễn trò, thấy người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ.
Tú Nương lập tức đưa tay sờ khóe mắt, rõ ràng rất thích kiểu này của Đào Nại: "Hừ, lần này coi như xong, lần sau ta không tha cho ngươi đâu. Mọi người đều mang cành dâu về rồi, chỉ thiếu mỗi ngươi và Giới Du thôi."
Nghe vậy, Đào Nại liếc nhìn Đàm Đình một cái.
Liền thấy Đàm Đình đứng dậy từ dưới đất, cười khiêu khích với nàng.
Cành dâu mà Đàm Đình mang về là cành dâu của mộ vô danh, rõ ràng là không phù hợp quy định, cho dù nàng không dạy dỗ Đàm Đình, Đàm Đình e rằng cũng sống không được bao lâu.
Nghĩ vậy, Đào Nại cũng lười để ý đến Đàm Đình, ra hiệu với Giới Du.
"Cành dâu của chúng ta ở đây." Giới Du bước lên trước, giao hai cành dâu cho Tú Nương.
Tú Nương đưa tay ra nhận lấy cành dâu.
"Chúc mừng các ngươi ai cũng thu thập được cành dâu, tối nay ta sẽ giúp các ngươi xử lý những cành dâu này, đợi đến ngày mai các ngươi có thể nhận được áo liệm của mình. Bất quá, ta muốn nhắc nhở các ngươi, lúc ta bận rộn, ta ghét nhất bị người khác quấy rầy, cho nên xin các ngươi thành thật một chút, đừng chọc ta nổi giận đấy nhé."
Nói xong, Tú Nương liền quay người về phòng.
Những người chơi khác cũng nhao nhao giải tán.
Giới Du thấy Đào Nại đứng tại chỗ không nhúc nhích, liền bước tới: "Sao thế? Còn thấy khó chịu à, có cần ta âm thầm giúp ngươi giết con nhỏ đó không? Ta không cần thù lao khác, chỉ cần ngươi hủy bỏ khế ước giữa chúng ta là được."
Đào Nại đang nhắm mắt cảm nhận cơn đau đầu quen thuộc.
Vài giây sau, nàng mở mắt ra, việc đầu tiên là mở trung tâm thương mại minh phủ.
Thấy thuốc hồi phục có thể mua được, nàng lập tức mua thuốc hồi phục tinh thần và thuốc hồi phục sinh mệnh đổ vào.
Đôi mắt trở lại trong veo vô hại, Đào Nại quay đầu liếc Giới Du: "Ác giả tự nhiên có người trị. Đừng nghĩ nhiều nữa, mau đi tắm rửa rồi ngủ thôi."
Thấy Đào Nại nói xong liền đi, Giới Du lộ vẻ hụt hẫng.
Trời khuya, đêm đã về khuya.
Đào Nại trong lúc mơ ngủ, bỗng cảm thấy cổ họng khô khốc một hồi khó chịu.
Bị ép mở mắt, nàng mò mẫm xuống giường, ra khỏi phòng đi tới trong viện.
Uống nước giếng mát lạnh vừa múc lên từ giếng sâu, Đào Nại lúc này mới cảm thấy cổ họng gần như khô nứt được xoa dịu.
Nhưng đúng vào lúc này, một trận gió lạnh đột ngột kéo tới.
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận