Ta Tại Minh Phủ Trực Tiếp Tinh Thần Phân Liệt Sau Bạo Hồng

Ta Tại Minh Phủ Trực Tiếp Tinh Thần Phân Liệt Sau Bạo Hồng - Chương 160: Thiên Đường 4 hào dân túc (length: 8174)

Ánh mặt trời gay gắt chiếu rọi trên một quãng đường dài, Đào Nại trước mắt cuối cùng xuất hiện một cái cổng vòm tròn lớn.
Cổng vòm tròn bằng dây thép vắt ngang con đường rộng lớn, chính giữa cổng vòm có bốn chữ lớn rực rỡ.
Trấn nhỏ Hạnh Phúc.
Đứng ở bên trong cổng vòm này, có thể thấy những ngôi nhà gỗ nhỏ nhắn xinh xắn được sắp xếp chỉnh tề dọc hai bên đường trong trấn.
Trên đường rải rác vài bóng người qua lại, nhưng những người đó nhìn đa số là người lớn tuổi, rất ít thanh niên, càng không thấy bóng dáng trẻ con.
Sau khi đi qua cổng vòm, Quý Hiểu Nguyệt lấy một tấm bản đồ ra xem: "Phía trước là đường Hạnh Phúc, hết đường Hạnh Phúc sẽ đến khu náo nhiệt nhất của trấn Hạnh Phúc, có cả nhà trọ và chỗ ăn uống."
"Vậy chúng ta cứ tìm một nhà trọ ven đường Hạnh Phúc mà dừng chân đi." Đào Nại nói với Quý Hiểu Nguyệt.
Quý Hiểu Nguyệt không có ý kiến.
Đường Hạnh Phúc hiện tại đã sớm mất đi vẻ náo nhiệt và phồn hoa vốn có, không chỉ trên đường vắng bóng người qua lại, mà cửa hàng và nhà trọ hai bên đường đều đóng cửa hơn một nửa.
Đào Nại và Quý Hiểu Nguyệt đi đến vị trí trung tâm của đường Hạnh Phúc, hai người đều xách theo túi du lịch, thu hút ánh mắt của một vài người qua đường.
Có lẽ là rất lâu rồi không thấy người lạ, những người qua đường nhìn Đào Nại và Quý Hiểu Nguyệt bằng ánh mắt kinh ngạc, pha lẫn chút nóng bỏng khó hiểu.
"Cái gì kia?" Đào Nại dừng chân, kinh ngạc nhìn pho tượng trắng đặt ở khoảng đất trống phía xa của con phố.
Chỉ thấy pho tượng trắng đó nhìn như một người cá khổng lồ, nhưng hình dáng của nó cực kỳ xấu xí hung tợn, trên tay còn cầm một cái búa khổng lồ.
Nơi hốc mắt là hai cái lỗ thủng, trông như vốn có mắt, nhưng bị khoét đi, phá hỏng hết, bởi vì hai lỗ thủng trông có hình dạng tùy tiện và không cân xứng.
Đáng sợ hơn nữa là trên chiếc búa của pho tượng khổng lồ này dính màu đỏ sẫm, trông rất giống vết máu khô từ lâu.
Dù là dưới ánh nắng mặt trời, pho tượng khổng lồ này cũng khiến người ta có cảm giác rợn tóc gáy.
Quý Hiểu Nguyệt nhìn bản đồ trên tay, bản đồ này là bản đồ 3D mà cô tìm trên mạng, in ra tại một cửa hàng in bên cạnh trạm tàu cao tốc.
Trấn nhỏ Hạnh Phúc không lớn, nên bản đồ này có thể thấy rõ ràng tất cả các kiến trúc có tính biểu tượng tương đối, ví dụ như nhà hát, ví dụ như miếu thờ rất nổi tiếng ở địa phương...
Nhưng trên bản đồ lại không có biểu hiện pho tượng này.
Lý thuyết thì pho tượng lớn như vậy, trên bản đồ hẳn phải có chứ.
"Hai vị, xin hỏi có phải đến du lịch không?" Lúc này, một giọng nam trong trẻo, thân thiện vang lên sau lưng Đào Nại và Quý Hiểu Nguyệt.
Đào Nại và Quý Hiểu Nguyệt cùng quay đầu lại, liền thấy một thanh niên mặc trang phục dân tộc truyền thống của địa phương đang đứng sau lưng họ.
"Đừng hiểu lầm, ta là chủ nhà trọ." Thanh niên nở nụ cười niềm nở trên mặt, sợ Đào Nại và Quý Hiểu Nguyệt sẽ xem mình như kẻ biến thái, nhanh chóng đưa danh thiếp lên bằng cả hai tay, "Đây là danh thiếp của ta."
Quý Hiểu Nguyệt nhận danh thiếp nhìn, khóe miệng hơi co giật.
Nhà trọ này thế mà lại có tên Thiên Đường 4 Hào, nghe không được may mắn cho lắm.
Còn người đang niềm nở chào mời kia chính là ông chủ nhà trọ Thiên Đường 4 Hào này, tên Lưu Thành.
Theo phép lịch sự, Quý Hiểu Nguyệt vẫn nhận danh thiếp, cười khẽ nói: "Cảm ơn anh, bây giờ chúng tôi vẫn chưa quyết định muốn ở nhà trọ nào, cần phải suy nghĩ một chút."
"Nhà trọ của ta là tốt nhất ở trấn nhỏ Hạnh Phúc!" Lưu Thành vẫn không hết hy vọng, tiếp tục nhiệt tình chào mời, hắn giơ ngón tay lên chỉ vào tòa nhà nhỏ năm tầng xinh xắn cách đó không xa, "Đó chính là nhà trọ của ta, chúng ta còn cung cấp đồ ăn vặt và đồ uống miễn phí, thái độ phục vụ tuyệt đối là tốt nhất trấn nhỏ Hạnh Phúc!"
Đào Nại nhìn theo hướng ngón tay của Lưu Thành.
Tòa nhà nhỏ năm tầng xinh xắn kia so với những tòa nhà hai tầng hoặc ba tầng xung quanh có vẻ nổi bật như hạc giữa bầy gà.
"Hơn nữa, chúng ta còn tặng vé vào cửa tham quan miếu!" Lưu Thành bỗng hạ thấp giọng, tiến lại gần Đào Nại và Quý Hiểu Nguyệt, "Hai người chắc chắn cũng muốn đến đây khám phá quay video đúng không? Nếu không đi miếu thì thiệt đó, ta nói cho hai người biết."
Nghe vậy, Đào Nại và Quý Hiểu Nguyệt liếc mắt nhìn nhau.
Địa điểm mang màu sắc thần bí nhất ở trấn nhỏ Hạnh Phúc chính là ngôi miếu này.
Bởi vì miếu này không thờ vị thần nào mà mọi người đều biết, nghe nói thờ tổ tiên của người bản địa, cầu nguyện rất linh nghiệm.
"Bây giờ miếu không cho phép người từ nơi khác vào, trừ khi có vé vào cửa." Lưu Thành tiếp tục nói, "Nếu hai người ở nhà trọ của ta, ta có thể cung cấp cho hai người hai tấm vé."
Đào Nại và Quý Hiểu Nguyệt quả thực rất hứng thú với ngôi miếu.
Vốn trên đường đến đây, khi hai người họ cùng nhau xem bản đồ, đã bàn bạc nhất định phải đi miếu xem thử.
"Vì sao không cho người nơi khác vào?" Quý Hiểu Nguyệt hỏi.
Lưu Thành lộ vẻ mặt xoắn xuýt, "Có khi nào ta nói, hai người liền không định đi miếu không?"
Nếu không đi miếu, sẽ không chọn nhà trọ của hắn.
Nghe Lưu Thành nói như vậy, Đào Nại và Quý Hiểu Nguyệt càng thêm hứng thú.
"Anh cứ nói đi, chúng ta sẽ không không đi đâu." Đào Nại nói.
"Nơi này không phải chỗ nói chuyện. Nhiều người đang nhìn chúng ta." Lưu Thành đảo mắt nhìn xung quanh, "Chuyện này liên quan đến điều cấm kỵ của trấn nhỏ Hạnh Phúc chúng ta."
"Vậy thì đi chỗ nào nói chuyện cho tiện?" Quý Hiểu Nguyệt hỏi.
"Tầng một nhà trọ của ta là chỗ ăn uống và trà đạo, hai vị nếu thực sự hứng thú với miếu thì đi theo ta." Lưu Thành nói, xoay người, nhanh chân đi về phía nhà trọ của mình.
"Chúng ta đi cùng xem thử?" Đào Nại cảm thấy ngoài việc quá nhiệt tình ra, Lưu Thành không có chỗ nào không ổn.
Nhưng cũng có thể hiểu được sự nhiệt tình của Lưu Thành, từ sau khi trấn nhỏ Hạnh Phúc thay đổi trở nên đáng sợ, khách du lịch ở đây đã chịu sự đả kích mang tính hủy diệt, gần như không có người ngoài nào đến đây du lịch nữa.
Cho nên việc kinh doanh nhà trọ ở đây chắc hẳn tổn thất rất nghiêm trọng.
Quý Hiểu Nguyệt gật đầu.
Theo chân Lưu Thành bước vào cửa chính nhà trọ, Đào Nại nhanh chóng nhìn một lượt hoàn cảnh tầng một.
Những bộ bàn ghế gỗ được sắp xếp gọn gàng, trên mỗi mặt bàn đều đặt bình hoa, bên trong cắm những đóa hoa màu đỏ mà Đào Nại chưa từng thấy bao giờ.
Một không gian đơn giản mà ấm áp.
Lúc này, Đào Nại và Quý Hiểu Nguyệt hoàn toàn không hề hay biết, khi hai người vừa bước vào nhà trọ này, màn hình đen của phòng phát sóng trực tiếp đang nghỉ ngơi của hai người bỗng nhiên bật sáng đèn.
Quỷ nhân xem phòng phát sóng trực tiếp 9210:
【Sao tự nhiên lại phát sóng vậy? Đây là phó bản gì?】 【Tôi thấy phòng phát sóng trực tiếp của Đào Nại báo sáng đèn liền lập tức tới, phó bản trước chẳng phải mới kết thúc sao? Con gái tôi sao lại vào phó bản nhanh như vậy? Thật là chiến sĩ thi đua mà!】 【Để tôi xem phó bản này là gì...】 Những quỷ nhân xem còn chưa hiểu chuyện gì đều mở mục chi tiết phó bản của phòng phát sóng trực tiếp 9210.
Tên phó bản: Trấn nhỏ Hạnh Phúc (phó bản loại mở hạn giờ) Đẳng cấp phó bản: A Số lượng người chơi: Không rõ Lời nhắc nhở ấm áp: Phương thức vào phó bản này đặc biệt, trừ khi người chơi ý thức được bản thân đã vào phó bản, nếu không người chơi sẽ không thể xem được phòng phát sóng trực tiếp của mình, chợ Minh Phủ đang trong trạng thái ngủ đông.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận