Ta Tại Minh Phủ Trực Tiếp Tinh Thần Phân Liệt Sau Bạo Hồng

Ta Tại Minh Phủ Trực Tiếp Tinh Thần Phân Liệt Sau Bạo Hồng - Chương 186: Tiểu trấn đặc sắc? (length: 7889)

Thương Minh liếc nhìn Đào Nại.
Lạc Miên Miên giữ chặt Đào Nại đang hiếu kỳ: "Ngươi quên những lời ta nói với ngươi trước đó sao? Lão đại chúng ta nếu chủ động mở miệng nhắc nhở, chứng tỏ lão đại chúng ta đang hảo tâm khuyên bảo. Ngươi đừng có hở ra là hỏi, lỡ đến lúc làm lão đại nổi nóng, hắn không nói gì nữa, mọi người lúc đó sẽ khó xử."
Đào Nại có chút ỉu xìu nuốt ngược vấn đề chưa kịp hỏi vào bụng.
Mà vẻ mặt đó của nàng cũng lọt vào mắt Thương Minh.
Thương Minh chậm rãi thở ra một hơi, lại bắt đầu giải thích: "Những phó bản cấp A như kiểu « Trấn nhỏ Hạnh Phúc », npc trong đó thích nhất chơi mấy trò chữ nghĩa. Trừ khi nói rõ quy tắc trò chơi, còn phàm cái gì mập mờ không rõ hay không nói đến, đều có thể tiềm ẩn nguy hiểm sau đó, chúng ta chỉ có thể tránh né."
"Vậy lúc đó cái ông cục trưởng du lịch nói muốn chúng ta tới quay phim đặc sắc của trấn nhỏ. Nhưng đến giờ, hình như chúng ta chưa quay được cái gì đặc biệt cả." Quý Hiểu Nguyệt lo lắng nói.
Đào Nại nhìn quanh: "Hiểu Nguyệt tỷ tỷ nói đúng, nhắc đến trấn nhỏ Hạnh Phúc, ai cũng nghĩ ngay tới viện bảo tàng và thần miếu. Những thông tin ai cũng biết này, thật sự không còn gì đặc sắc nữa."
Những thứ ai cũng biết mà tới điều tra, vốn đã mất đi đặc sắc rồi.
Trừ phi họ có thể quay được những thứ người bình thường không biết, nhưng lại khao khát hiểu về đặc sắc của trấn nhỏ Hạnh Phúc, nếu không họ khó mà hoàn thành nhiệm vụ.
"Vậy nên, sau này chúng ta phải tìm kiếm những thứ mà người khác không tìm thấy." Quý Hiểu Nguyệt nói.
Lạc Miên Miên ôm chặt búp bê rối trong ngực: "Nhưng chúng ta vất vả lắm mới đến được đây, cũng không thể quay về đường cũ, hay là vào thư viện xem thử đã."
Cả nhóm đồng ý với đề nghị của Lạc Miên Miên, sau đó mọi người cùng nhau đi sâu vào bên trong sảnh triển lãm thứ hai.
Đi qua sảnh triển lãm thứ hai, họ đến một hành lang dài.
Hành lang này dẫn thẳng đến cửa thư viện viện bảo tàng.
Cánh cửa thư viện màu nâu đỏ khắc những hoa văn cực kỳ phức tạp và rối rắm, liếc mắt một cái đã thấy rõ vẻ cổ kính, hai bên cửa là lan can đồng thau đã mòn bóng theo tháng năm.
Khi cửa lớn vừa mở ra, một thư viện trang trí theo kiểu Âu xuất hiện trước mắt Đào Nại.
Thư viện cực kỳ rộng lớn, tầng một chất đầy những giá sách lộn xộn có chủ ý, tầng hai còn nhô ra một bục nhỏ, trên bục có sofa, bàn ghế để nghỉ ngơi đọc sách.
Trong hơi thở toàn là mùi mực đặc trưng của sách, Đào Nại nhận thấy trong này không hề có mùi tanh hôi nào.
Ngước mắt nhìn lên, ánh nắng từ mặt trời xuyên qua những tấm kính màu trên trần nhà, hóa thành những quầng sáng đủ màu chiếu xuống mặt đất, tất cả đều đẹp đến lạ thường.
"Xem ra ngoài chúng ta ra thì không có ai thông qua sảnh triển lãm thứ hai, cô xem thư viện rộng lớn thế này, mà chỉ có bốn người chúng ta." Quý Hiểu Nguyệt nói, nhìn chỗ ngồi trống không của người quản lý, chắc chắn rằng trong này ngoài họ ra không có ai khác.
"Nơi này dường như không có nguy hiểm. Mọi người tản ra tìm kiếm cẩn thận. Chú ý, nếu thấy gì kỳ lạ, không được tùy tiện đụng vào." Thương Minh nói tới đây, ánh mắt lạnh lùng đầy ẩn ý bắn về phía Đào Nại.
Có tiền lệ rồi, Đào Nại yếu ớt né tránh ánh mắt.
Bốn người tản ra, Đào Nại phụ trách đi góc đông nam lầu một lật xem sách, tìm kiếm tất cả các tư liệu có thể dùng được.
Lật qua loa vài quyển, Đào Nại không thu được chút thông tin hữu ích nào, ngược lại ngửi thấy một mùi tanh nhàn nhạt.
Mùi tanh này lúc ẩn lúc hiện, thậm chí còn không cho Đào Nại bất kỳ cơ hội nào để lần theo dấu vết, đã biến thành vô hình, bị mùi mực xung quanh che lấp mất.
Đào Nại cố gắng muốn tìm lại mùi này, kết quả hoàn toàn không thu hoạch được gì.
Ngẩng đầu nhìn giá sách cao hơn hai mét trước mắt, Đào Nại sơ lược ước tính một chút, chỉ riêng giá sách này đã có ít nhất hơn một trăm cuốn sách.
Vừa rồi tốn hơn nửa tiếng để đi qua sảnh triển lãm thứ hai, hiện tại thời gian dành cho bọn họ vốn không nhiều, nếu dựa vào việc từng quyển từng quyển xem, cho dù có cho họ thêm ba tiếng nữa… không, cho dù cho họ thêm mười tiếng, họ cũng không thể nào xem hết số sách trong thư viện được.
Luôn cảm thấy nhất định có cách nào khác, Đào Nại đóng quyển sách trong tay lại, cúi đầu trầm tư, lại ngửi thấy mùi tanh như có như không kia xuất hiện.
Lần này, Đào Nại chắc chắn rằng đây không phải ảo giác!
Cúi đầu xuống, Đào Nại cẩn thận tìm kiếm.
Rất nhanh, nàng phát hiện cuốn sách màu xanh lam nằm khuất ở một góc của giá sách.
Cuốn sách nhìn lướt qua cực kỳ rách nát, như thể vừa được lôi ra từ đống rác, bìa dính đầy vết bẩn, mùi tanh nhàn nhạt chính là từ trên cuốn sách đó tỏa ra.
Ánh mắt trong khoảnh khắc bị cuốn sách này thu hút, trong lòng Đào Nại lại trào dâng lên một khát vọng mãnh liệt không kiểm soát.
Thân thể nàng như bị một sức mạnh vô hình hút vào, khiến nàng không kiểm soát được từ từ tiến gần cuốn sách đó.
Một chút, một chút, chỉ còn một chút xíu nữa, nàng có thể chạm vào cuốn sách.
Có điều, còi báo động trong lòng nàng lại hú còi liên hồi, có một giọng nói không ngừng nhắc nhở nàng, một khi chạm vào cuốn sách này, chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm!
Trong lòng không ngừng chống cự, nhưng cơ thể lại không kìm được muốn tiến lại gần.
Cảm giác cực kỳ giằng xé này không ngừng hành hạ thần kinh Đào Nại, khiến nàng chỉ trong vài giây đồng hồ mà toát mồ hôi lạnh!
Gần như cảm thấy toàn thân da gà nổi lên hết cả, Đào Nại trơ mắt nhìn ngón tay mình lại di xuống một chút.
Nhưng, vào thời khắc quan trọng này, Đào Nại cắn mạnh đầu lưỡi.
Cơn đau nhói buốt ập đến, khiến cơ thể vốn không thể động đậy của Đào Nại lập tức khôi phục tự do, nàng thu ngón tay lại, ngăn mình không chạm vào cuốn sách.
Nhưng Đào Nại còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, thì chợt thấy một bàn tay nhỏ màu đen mờ mờ, to cỡ thú nhồi bông, bỗng nhiên chui ra từ cuốn sách đó, sau đó chộp lấy ngón tay nàng, ép kéo nàng xuống, chạm vào cuốn sách.
"Hắc hắc hắc —— !" Tiếng cười quỷ dị và âm trầm như vọng ra từ chiếc loa cũ nát, khuấy động từng đợt dư ba trong không khí, khiến người ta nghe thôi đã thấy rợn tóc gáy.
Và cũng ngay khoảnh khắc tiếp xúc cuốn sách này, cả người Đào Nại như bị mê muội, gắng sức giật mạnh cuốn sách ra khỏi giá.
Trơ mắt chứng kiến cảnh tượng này, Đào Nại thấy giá sách cao lớn trước mặt rung chuyển kịch liệt hai lần, tim lập tức nguội lạnh một nửa.
Ầm —— !
Chỉ nghe một tiếng động lớn, giá sách nặng trịch đổ ập thẳng vào người nàng, những viên gạch vuông trên mặt đất cũng lõm xuống theo.
Đào Nại lảo đảo ngã xuống đất, trơ mắt nhìn tủ sách đổ ập xuống mình.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận