Ta Tại Minh Phủ Trực Tiếp Tinh Thần Phân Liệt Sau Bạo Hồng

Ta Tại Minh Phủ Trực Tiếp Tinh Thần Phân Liệt Sau Bạo Hồng - Chương 153: Không đùa (length: 7934)

"Đồ nhãi nhép cuồng vọng! Nếu không phải Trần Trạch Lượng giúp ngươi, ngươi sớm đã chết dưới tay ta rồi!" Hình bà cốt trợn mắt trừng trừng, xác chết trôi trên tròng mắt bà ta bò qua bò lại.
"Thì chịu thôi, ta được yêu thích, ngay cả khi bị lệ quỷ nhập xác rồi hóa quỷ vẫn cứ được người người mến chuộng. Ngươi nhìn lại ngươi đi. . . Chậc chậc chậc, đều là có được sức mạnh cả, sao mà người với người ngoại hình lại cách biệt đến thế." Đào Nại ghét bỏ lắc đầu quầy quậy, "Ta nghĩ ngươi ta đừng gọi ngươi lão bà già, hay là gọi ngươi là mụ phù thủy xấu xí thì hơn, hợp với cái hình tượng của ngươi."
"Câm miệng!" Ai mà không ghét bị người nói xấu, Hình bà cốt cũng thế, bà ta lao vào phòng khách, vậy mà lại bò ngược lên trần nhà.
Chân nhện dài ngoằng gõ không ngừng vào trần nhà, hai chân Hình bà cốt phun ra tơ nhện, kéo từng sợi chú ấn trên trần nhà.
Cái lão già này, thế mà còn nghĩ dùng trận pháp sao?
Trong lòng Đào Nại khựng lại, liền ngay sau đó cảm giác toàn thân chấn động, ngay sau đó một mảng ký ức xa lạ giống như thủy triều ào vào đầu óc nàng.
"Bát quái thiên dương trận. . . ?" Đào Nại cảm nhận được trận pháp hiện lên trong đầu, rõ ràng đây là ký ức Trần Trạch Lượng chia sẻ cho nàng.
Theo ký ức đã nhận được, Đào Nại nhanh chóng rạch vỡ năm đầu ngón tay phải.
Chỉ nghe một tiếng vù vù, năm đầu ngón tay cùng lúc tràn ra máu tươi có thể thấy bằng mắt thường, nhưng chỉ chừng hạt đậu, năm giọt máu tươi kia lại kéo dài ra, như những sợi tơ máu, treo lơ lửng trong không khí.
Máu tươi như vật sống, trơn tru và uyển chuyển, vờn quanh bên cạnh Đào Nại theo động tác của nàng, từ từ sinh sôi, cho đến khi cả người nàng gần như bị sợi tơ huyết sắc nuốt chửng.
Đào Nại phảng phất bị vây trong lồng giam huyết sắc, đẹp đến nao lòng.
Nhóm người xem quỷ trong phòng phát sóng trực tiếp 9210 đều ngây người kinh ngạc trước cảnh tượng này:
【 Con gái thật quá đẹp đi! Đây là đang dựng trận pháp sao? Rõ ràng là đang chiếm đoạt trái tim ta! 】 【 Cũng là dựng trận pháp, của Hình bà cốt nhìn thật không có gì hay! 】 【 Thật phục đám nhan cẩu các ngươi, lúc này nhìn xem đẹp hay không đẹp quan trọng sao? Quan trọng là trận pháp của ai mạnh hơn có được không? Mong tiểu bạch thỏ cố gắng lên, thưởng quỷ tệ +500 】 Lúc này Đào Nại không còn nghe thấy tiếng thưởng, tư tưởng nàng hoàn toàn đắm chìm vào thế giới trận pháp, nàng không biết mình đang làm gì, nhưng có thể cảm nhận được mối liên hệ giữa sức mạnh trong cơ thể và trận pháp.
Cảm giác này, tựa như cả người lơ lửng giữa tầng mây, vô cùng kỳ diệu.
Máu tươi màu đỏ lượn lờ quanh thân, từ từ tạo thành từng câu phù chú, tản ra ánh sáng nhàn nhạt.
"Đồ nhãi nhép, mau đi chết đi!" Hình bà cốt sắc mặt dữ tợn, lúc nói trên trần nhà trận pháp màu đen từ trên trời giáng xuống, đánh mạnh vào đỉnh đầu Đào Nại.
Nhưng Đào Nại lại không chút hoảng hốt, nàng tâm thần khẽ động, ngón tay lan hoa nhẹ nhàng chấm vào không khí.
Sức mạnh mãnh liệt liền biến máu tươi quanh thân hóa thành một quả cầu lớn màu đỏ huyết, đánh nát trận pháp màu đen, sau một cái chớp mắt liền vây khốn toàn thân Hình bà cốt, đem bà ta trong chớp mắt đẩy văng ra khỏi vị trí.
"A!" Hình bà cốt kêu thảm, thân hình bị hất ngược ra sau cấp tốc phá tan khung cửa phòng, bay vào căn phòng chứa đầy tro cốt kia.
"Nhanh. . . Khụ khụ khụ!" Mở miệng nói còn chưa dứt lời liền đã phun ra một ngụm máu tươi, mắt Đào Nại choáng váng, tầm nhìn cũng bị một màu đỏ tươi nhuộm đầy.
Cơ thể nàng đã đến giới hạn.
Bảy lỗ cùng lúc phun ra máu tươi, sức lực toàn thân của Đào Nại gần như bị cạn kiệt trong nháy mắt, nàng muốn đi về phía trước, nhưng chân lại nhũn ra, hai đầu gối nặng nề quỵ xuống đất, nửa thân trên cuộn tròn lại, cảm nhận được xương cốt toàn thân truyền đến cơn đau xé rách dữ dội.
Nhóm người xem quỷ trong phòng phát sóng trực tiếp 9210 không thấy kinh ngạc với cảnh này:
【 Đây là bị phản phệ sao? Nghe nói ai bị lệ quỷ nhập vào mà vẫn còn sống thì sẽ bị phản phệ, loại hành hạ này nghe nói có thể đau đến mất tri giác đó. 】 【 Ô ô ô, Đào thần quá giỏi cố lên! Ngươi đã cố gắng rồi, nghỉ ngơi một lát đi! 】 【 Nghỉ ngơi cái rắm gì chứ! Đứng lên cho ta a a a! Hình bà cốt còn chưa chết đâu! 】 【 Phía trên kia, ngươi nói đến là có thể đứng lên à? Ta thấy Đào Nại bộ dạng này là không ổn rồi, nàng còn không nhúc nhích. 】 Thấy Đào Nại nằm bất động tại chỗ, nhóm người xem quỷ đều cho rằng nàng mất tri giác thì nàng lại khó khăn ngẩng đầu lên.
Khuôn mặt trắng bệch đã không còn một chút huyết sắc, sừng quỷ trên đầu Đào Nại rụt trở lại, hai tròng mắt trở về hình dạng ban đầu, chỉ có trên người còn lưu lại một ít hoa văn bị quỷ hóa.
Lúc này nàng thở hồng hộc, toàn thân đang thấm ra mồ hôi lạnh, nhưng đôi mắt nàng vẫn mở, còn duy trì ý thức.
Trong khoảnh khắc, trong phòng phát sóng trực tiếp tất cả người xem đều sôi trào, đủ loại âm thanh nhắc thưởng không ngừng vang lên bên tai nàng.
Cho dù không cần nhìn, nàng cũng biết nhóm người xem quỷ hiện tại nhất định đang thảo luận vì sao nàng vẫn có thể duy trì ý thức.
Tiếng nước tí tách vang lên, Đào Nại run rẩy cúi đầu xuống, nhìn về phía đùi mình bị dao phẫu thuật đâm xuyên.
Máu tươi men theo chuôi dao phẫu thuật nhỏ xuống mặt đất, Đào Nại cắn răng, rút phăng dao phẫu thuật ra.
Xé quần áo trên người, dùng vải quấn chặt lấy vết thương để cầm máu, Đào Nại dùng sức nắm chặt vải, đau đến hai mắt đỏ hoe.
Nhưng vừa rồi nàng chính là nhờ cơn đau này duy trì tỉnh táo, nếu như không phải nàng tự cho mình một nhát vào thời khắc mấu chốt, thì nàng đã sớm hôn mê.
Toàn bộ quá trình chậm trễ chưa đầy hai phút, Đào Nại giơ tay ấn vào ngực: "Trần Trạch Lượng, cho ta mượn thêm chút sức mạnh."
Thân thể nàng co rút run rẩy, tiêu hao quá nhiều sức lực, nàng thực sự không còn chút hơi sức nào.
May là Trần Trạch Lượng nghe được lời nàng, cho nàng sức mạnh, giúp nàng đứng dậy được.
Lúc này, trong phòng bỗng nhiên phóng xuất ra một lượng lớn sức mạnh tinh khiết, lòng Đào Nại rung động, tăng nhanh bước chân lao đến cửa phòng.
Hình bà cốt còn bị trận pháp nàng vừa hạ dính chặt vào tường chưa xuống được, bà ta ra sức xé cắn lồng giam màu đỏ, như phát điên muốn thoát ra trói buộc: "Thả ta ra! Ta muốn giết các ngươi!"
Còn ở phía dưới Hình bà cốt, Tô Linh và khôi lỗi Tô Linh đối mặt nhau, hai bàn tay họ nắm chặt, linh lực trong cơ thể hóa thành vầng hào quang lấp lánh, chờ thời cơ!
Đào Nại trong lòng khẽ động, lớn tiếng nói với Giới Du và Chân Soái: "Nhanh, động thủ!"
"Các ngươi dám! Ta giết các ngươi, giết các ngươi!" Hình bà cốt gào thét gầm rú, miệng bỗng nhiên phun ra từng mảng lớn xác chết trôi, lao mạnh về bốn phương tám hướng.
Nhìn Giới Du và Chân Soái thúc đẩy giá đỡ tro cốt, Đào Nại cũng lấy tro cốt bày trong bao đạo cụ ra!
Đào Nại hít sâu một hơi, đang muốn đạp nát nó.
"Đại lão, giá đỡ bị dính chặt rồi!" Chân Soái đẩy giá đỡ, nhưng giá đỡ chỉ hơi nghiêng đi, toàn bộ lưng bị mạng nhện đen dính chặt vào tường, hắn vừa chạm vào, tơ nhện sắc bén đã cắt tay hắn máu me đầm đìa!
Giới Du cắn răng một cái, đáy mắt nổi lên vẻ hung hãn, vơ lấy một bình hoa bên cạnh đập vỡ, tay không nắm lấy mảnh vỡ bình hoa cắt đứt tơ nhện, quát lớn: "Đẩy!"
( hết chương này ).
Bạn cần đăng nhập để bình luận