Ta Tại Minh Phủ Trực Tiếp Tinh Thần Phân Liệt Sau Bạo Hồng

Ta Tại Minh Phủ Trực Tiếp Tinh Thần Phân Liệt Sau Bạo Hồng - Chương 345: Thật là đúng dịp (length: 8118)

Đào Nại vẫn luôn nhìn chằm chằm biểu hiện của Giới Du, nhạy cảm nhận thấy hắn có gì đó khác thường.
"Ngươi đến từ khi nào vậy? Với chút công phu ba mớ mèo của ngươi, chẳng phải là muốn đánh lén ta đó chứ?"
"Ta định đi làm nhiệm vụ, tình cờ đi ngang qua, thấy ngươi nên đuổi theo xem. Ta nhớ hôm nay ngươi cũng muốn làm nhiệm vụ chính tuyến? Mà hình như ta chưa từng nghe ngươi nhắc nhiệm vụ của ngươi là gì." Đào Nại thản nhiên nói.
Giới Du yếu ớt đáp: "Nhiệm vụ của ta làm hơi lâu, giải thích thì cũng rắc rối. Không nói nhiều với ngươi, ta phải tranh thủ đi làm nhiệm vụ."
Nói xong, hắn đút tay túi quần, quay đầu bỏ đi.
Đào Nại nhìn bóng lưng Giới Du rời đi.
Hắn chắc chắn có chuyện gì đang giấu nàng.
Hơn nữa chuyện này còn liên quan đến hiệp hội Thần Đồ.
Trong lòng vừa xuất hiện ý nghĩ này, Đào Nại chợt nghe sau lưng có tiếng bước chân truyền đến.
"Đào Nại, thật là đúng dịp, chúng ta lại gặp nhau."
Đào Nại quay đầu nhìn Long Ngâm vừa xuất hiện phía sau nàng.
"Nói mới nhớ, hình như sắp đến lúc ngươi làm nhiệm vụ chính tuyến rồi phải không? Quét dọn Phật đường vất vả lắm, ngươi phải cố gắng lên." Long Ngâm nói với giọng điệu yếu ớt.
Vẻ mặt của lão nhân, như cười mà không phải cười, in vào đáy mắt, khiến trong mắt Đào Nại thêm vài phần thâm ý: "Người của hiệp hội Thần Đồ các ngươi từ trước đến nay đều nhiều chuyện như vậy sao?"
"Ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi, phải cẩn thận người bên cạnh. Ví như ngươi nghĩ nuôi một con chó trung thành, thực tế đối phương chỉ là con sói con chưa thuần phục, lúc nào cũng có thể cắn ngươi một cái. Đào Nại, mọi chuyện nên cẩn thận vẫn hơn, dù sao cũng không có gì xấu."
Đào Nại nháy mắt, nhìn kỹ lão nhân trước mặt: "Sói con nuôi không quen đã đáng ghét, nhưng ta càng ghét những kẻ dùng mỡ ngon dụ chó phản bội chủ nhân hơn. Xin lỗi, ta có việc phải đi trước."
Nhìn Đào Nại rời đi, Long Ngâm trầm thấp cười: "Ha ha ha, cô nhóc này, quả nhiên thú vị."
"Chỉ có lão sư mới chịu nổi người như Đào Nại. Ta thấy dáng vẻ mềm mại của nàng, nếu thật sự gia nhập chúng ta, thì chỉ thêm vướng chân." Chu Đình Tuyết đứng trong bóng tối quan sát từ nãy giờ, lúc này khoanh tay bước ra.
Long Ngâm nghe vậy, nụ cười trên khóe miệng nhạt đi: "Đào Nại có thể một mình hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến, chỉ điểm này thôi, đã hơn ngươi quá nhiều."
Sắc mặt Chu Đình Tuyết lập tức tái mét, cắn răng cúi đầu.
Bên này, Đào Nại đến Phật đường, đúng lúc thấy các tăng lữ trong chùa đang bày biện đồ cúng lên bàn thờ.
Bên trong chính điện hương khói nghi ngút, không ít khách hành hương đang thắp hương, thành tâm khấn vái trước tượng Phật.
Đào Nại thấy chỗ để dụng cụ quét dọn ở góc tường, xách xô đi múc nước.
Múc nước trước sau chỉ mất năm phút, lúc Đào Nại quay lại, trong chính điện đã không còn một ai.
Theo kinh nghiệm lần trước, nàng bắt đầu chăm chú quét dọn, sau khi quét rác, lau sàn, độ thanh lọc vẫn cứ dậm chân tại chỗ, không nhúc nhích ở mức 19.
Đến cuối cùng không còn cách nào khác, nàng phải lau từng viên gạch, mồ hôi đầm đìa, sau đó thấy độ tinh lọc của mình nhích lên 1 điểm.
Đào Nại: "..."
Trong phòng phát sóng trực tiếp 9210, các khán giả ma quỷ thi nhau bình luận:
【Ha ha ha ha cười chết ta, với tần suất tăng độ thanh lọc này, con gái sợ là phải ở đây ba tháng mới ra được.】 【Cảm thấy không đúng nha, có phải quét chưa đủ sạch không?】 【Phó bản đâu phải đang tìm người dọn dẹp, chỉ quét sạch sẽ chắc chắn vô dụng, có khi còn có uẩn khúc bên trong.】 Xem bình luận của khán giả ma quỷ trên màn hình, Đào Nại cảm thấy họ nói rất có lý.
Quét dọn Phật đường, có nghĩa nàng phải loại bỏ hết thảy "đồ dơ bẩn" bên trong.
Nếu vậy, chẳng phải những con chuột Không Thiện đã nói trước kia chính là những thứ dơ bẩn nàng cần giải quyết sao?
Đào Nại tìm kỹ một vòng trong Phật đường, nhưng không phát hiện dấu vết nào của chuột cả.
Đến cuối cùng vẫn không tìm ra bất cứ manh mối gì, Đào Nại lại nhìn kỹ xung quanh lần nữa, tình cờ thấy một chiếc mâm cúng trống trơn trên bàn thờ.
Có lẽ nàng nhớ không nhầm, lúc nãy các tăng lữ đặt bánh đào giòn vừa làm lên đó, mà giờ bánh đào giòn không thấy đâu, trên mâm chỉ còn lại chút vụn bánh.
Có thứ gì đó đã trộm đồ cúng.
Nghĩ đến đây, trong lòng Đào Nại đột nhiên dấy lên một dự cảm chẳng lành.
Nàng luôn có cảm giác, trong Phật đường này dường như có một ánh mắt ẩn nấp, đang âm thầm quan sát nhất cử nhất động của nàng.
Nhiệt độ trong Phật đường đột ngột hạ xuống, Đào Nại nhìn chằm chằm vào bàn thờ, mắt không dám chớp lấy một cái.
Chít chít - Nghe loáng thoáng tiếng kêu nhỏ, Đào Nại trong khoảnh khắc đó thậm chí không thể xác định âm thanh mình nghe được rốt cuộc là thật hay ảo giác.
Đáy mắt rỉ máu, Đào Nại vẫn luôn nhìn chằm chằm đến khi mắt nhức mỏi.
Rầm!
Khi đang tập trung tinh thần, nàng bỗng nghe một tiếng vang sau lưng, Đào Nại giật mình, vội quay đầu nhìn lại.
Cánh cửa Phật đường như bị thứ gì đó đẩy ra, cửa gỗ đập vào vách tường tạo ra tiếng vang quá chói tai, làm tai Đào Nại vang lên một tiếng ù.
U một tiếng, Đào Nại theo bản năng đưa ngón tay ngoáy tai, kết quả hai tai đều như bị nhét một lớp màng bọc thực phẩm, vô hình ngăn cách âm thanh, làm nàng cảm thấy xung quanh đều trở nên mơ hồ.
Chít chít chít - Âm thanh như tiếng chuột đang rì rầm bàn tán lại vang lên lần nữa, Đào Nại nháy mắt, hai mắt ngay lập tức truyền đến một trận đau nhói dữ dội, khiến nàng không khỏi lắc đầu, cảnh sắc trước mắt như màn hình đen vậy, biến mất trong chớp mắt rồi lại trở lại bình thường.
Đào Nại lờ mờ thấy một vệt sáng đỏ lóe lên, thứ gì đó đột nhiên nhảy từ trên bàn thờ xuống.
Vệt sáng đỏ đó là mắt chuột, thứ ánh sáng nhỏ bé đó lộ ra vẻ tinh ranh và xảo quyệt.
Trong nháy mắt, vệt sáng đỏ đó biến mất không thấy, theo sát đó, quả táo trên mâm cúng thứ hai cũng biến mất.
Không những vậy, tai Đào Nại lại vang lên tiếng chuột kêu rõ hơn.
Chít chít chít, chít chít chít - Âm thanh này không phải từ hướng đặc biệt nào, mà trực tiếp vang lên trong đầu Đào Nại, rất nhỏ, như có ba bốn con chuột đang họp với nhau.
Đào Nại hít sâu một hơi, phát hiện nàng đã không ngửi thấy mùi bánh đào giòn vương lại trong không khí.
Thính giác, khứu giác, thậm chí thị giác của nàng như bị một lực vô hình làm suy yếu, cơ thể nàng đang suy nhược, dần dần mất đi sự nhạy cảm và sức sống vốn có.
Chít chít chít!
Lần này thì có thể khẳng định là không nghe nhầm, Đào Nại lấy ra con dao phẫu thuật sắc bén, theo hướng âm thanh vụt một cái ném dao ra.
Dao phẫu thuật bay đến bên bàn thờ, trúng một vệt sáng đỏ.
"Chít chít chít ——!" Con chuột mập bị ép dừng lại, nó bị dao phẫu thuật ghim vào đuôi, con chuột to cỡ lòng bàn tay Đào Nại giãy giụa đau khổ, miệng không ngừng phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Hai mắt nó đỏ ngầu tỏa ra khí tức khát máu, trong lúc hoảng loạn, nó đứng dậy và bắt đầu triệu tập đồng bọn.
(hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận