Ta Tại Minh Phủ Trực Tiếp Tinh Thần Phân Liệt Sau Bạo Hồng

Ta Tại Minh Phủ Trực Tiếp Tinh Thần Phân Liệt Sau Bạo Hồng - Chương 30: Chế định kế hoạch (length: 8260)

Mấy người chơi đều bị nhìn chằm chằm đến sởn tóc gáy.
Vương Sài sắc mặt càng thêm âm trầm, ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm Đào Nại, thấp giọng: "Ngươi tiếp tục nói."
"Vị ca ca này vừa nói, phó bản sẽ không sắp xếp những tình tiết nhàm chán. Vậy ta cảm thấy nước súc miệng có tác dụng làm dịu dược lực trong thức ăn." Đào Nại cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân, giọng còn nhỏ hơn lúc nãy, "Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của ta thôi. Tất cả chúng ta đều bị yêu cầu phải ăn cơm, không ăn cơm tức là vi phạm quy tắc, cho nên chúng ta không thể không ăn cơm. Tôi thấy chúng ta có thể uống thử một ít nước súc miệng kia."
Quy tắc yêu cầu súc miệng, cho nên người chơi bình thường chắc chắn sẽ không muốn uống những nước súc miệng đó.
Nếu giả thiết của nàng thành lập, súc miệng chỉ có thể làm dịu một ít dược tính.
Nếu uống hết, chắc sẽ triệt để vô hiệu hóa được dược tính gây mê của chúng.
"Tôi thấy Đào Nại nói có lý." Quý Hiểu Nguyệt nói.
Vương Sài trực tiếp nhìn về phía Thẩm Tân Vũ, Thẩm Tân Vũ gật đầu với hắn. "Tiểu gia hỏa..." Vương Sài lại dời ánh mắt đến chỗ Đào Nại, khóe môi nhếch lên, lộ ra một tia cười lạnh dữ tợn, "Nếu như chiêu này của ngươi không dùng được, ca ca sẽ tính sổ với ngươi."
"Đủ rồi, Vương Sài, đâu phải Đào Nại nhất định phải bắt ngươi thử." Quý Hiểu Nguyệt im lặng nhìn Vương Sài, "Đến nước này rồi, cũng đừng có bá đạo như vậy."
Vương Sài trực tiếp bật cười một tiếng: "Quý Hiểu Nguyệt, không biết còn tưởng cô thật là một người tốt đấy. Bán cả em gái mình để được sống còn ở đây mà giả bộ làm gì?"
Đào Nại thấy sắc mặt Quý Hiểu Nguyệt nhanh chóng tái nhợt, môi run rẩy không nói nên lời.
"Hiểu Nguyệt tỷ tỷ, ta không sao." Nàng nhẹ nhàng nói với Quý Hiểu Nguyệt, "Tỷ đừng vì ta mà cãi nhau với người khác."
Quý Hiểu Nguyệt nhìn sâu Đào Nại một cái, không nói gì.
"Hôm nay chúng ta cứ thử theo cách Đào Nại nói, nếu tối nay có thể suôn sẻ không ngủ được thì chúng ta tập hợp ở đường hầm tầng một. Tranh thủ hai tiếng đó, chúng ta cùng nhau tìm kiếm manh mối. Mọi người thấy sao?" Thẩm Tân Vũ nói, ánh mắt lại nhìn thẳng Đào Nại và Quý Hiểu Nguyệt.
Hắn cùng Vương Sài, Xa Bội Bội và Hướng Khâu vốn vẫn luôn đi cùng nhau.
Tiếp theo vẫn sẽ cùng một chỗ.
"Đào Nại, ta khuyên ngươi tốt nhất là đi cùng chúng ta." Xa Bội Bội ánh mắt giấu giếm chờ mong, nhìn Đào Nại, "Phó bản thường càng về sau sẽ càng nguy hiểm, ngươi một mình sống đến giờ có lẽ là do ngươi gặp may. Nhưng ngươi biết đó, may mắn đâu phải lúc nào cũng có."
Đào Nại không khỏi hồi tưởng lại vắn tắt tất cả những gì nàng đã trải qua từ lúc vào phó bản đến giờ.
Tuyệt đối chẳng liên quan gì đến vận may cả.
Nàng vẫn chọn cách không để ý đến Xa Bội Bội, chỉ nhìn đôi mắt to trong veo vô tội về phía Quý Hiểu Nguyệt, "Hiểu Nguyệt tỷ tỷ, muội có thể đi cùng tỷ không?"
Lúc này, ánh mắt của thiếu nữ như một con thú nhỏ khao khát sự che chở của kẻ mạnh, căn bản không ai có thể từ chối.
"Ta và Đào Nại đều đồng ý đề nghị của ngươi." Quý Hiểu Nguyệt chậm rãi nói.
"OK, bây giờ đạt thành thỏa thuận chung. Mọi người có thể tiếp tục chia sẻ manh mối." Thẩm Tân Vũ nói, lấy từ trong túi ra một tấm thẻ bài, "Ta không tìm được manh mối hữu ích gì, nhưng ta rút được một tấm thẻ."
Nói xong, hắn đặt thẻ bài lên bàn.
Đào Nại liếc nhìn tấm thẻ.
Chỉ thấy trên tấm thẻ vẽ hình vị thần thời gian Hy Lạp cổ đại, bức họa Cronus.
"Thẻ bài nhắc nhở rằng thẻ là mấu chốt để mọi người phá cục. Tôi nghĩ chúng ta nên tìm một công cụ nào đó có thể chứng minh thời gian ở đây. Các bạn thấy thế nào?" Thẩm Tân Vũ hỏi.
"Thiên phú của Thẩm Tân Vũ là tiên đoán thẻ bài, trong loại phó bản cấp D này, thẻ bài của hắn không sai đâu." Quý Hiểu Nguyệt nhỏ giọng nói với Đào Nại.
Đào Nại nhẹ nhàng gật đầu.
Hiện tại với nàng mà nói, thời gian đích thực là mấu chốt để phá cục.
Chỉ cần nàng có thể trở về quá khứ ngăn cản Tiểu Ái bị hành hình, thì có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng làm thế nào mới có thể trở về được thời điểm đó, đây mới là vấn đề.
"Hôm nay ta đã đến văn phòng bác sĩ một chuyến." Vương Sài vừa ăn đồ vừa lơ đãng nói, "Văn phòng bác sĩ cũng không có công cụ nào để chứng minh thời gian, nhưng ta cảm thấy văn phòng viện trưởng thì có. Nhưng văn phòng viện trưởng ở tầng mấy? Trong này mẹ nó ngay cả sơ đồ thoát hiểm phòng cháy cũng không có."
Hướng Khâu yếu ớt giơ tay lên: "Hôm nay ta dụ dỗ được tin tức này từ bệnh nhân của tôi. Văn phòng viện trưởng ở tầng 2."
Lời vừa dứt, cả bàn dài chìm vào im lặng.
Đào Nại lộ vẻ trầm tư, tay đặt trên đùi gõ nhẹ đầu gối một cách vô thức.
Văn phòng viện trưởng lại ở tầng 2.
Nơi đó lại là nơi mà Hồng y tá nghiêm cấm không được đến.
"Theo như thiết lập phó bản, chúng ta phải thực tập bảy ngày trong này. Nhưng theo hình thức quản lý thời gian trong bệnh viện tâm thần thì thời gian thực tế của chúng ta đã bị cắt bớt một nửa. Cho nên hiện tại chúng ta đã qua hai ngày." Thẩm Tân Vũ nói đến đây, vẻ mặt càng thêm nghiêm trọng, "Tối nay là cơ hội tốt nhất cho chúng ta, nhất định phải lên tầng 2."
Đào Nại hết sức tán thành với Thẩm Tân Vũ, khẽ gật đầu.
"Vậy tối nay xem tình hình thế nào, mọi người theo kế hoạch mà gặp mặt được rồi tính bước tiếp theo." Quý Hiểu Nguyệt nói, cầm đũa lên, "Giờ mau ăn cơm thôi."
Đào Nại là người ăn xong trước nhất.
Sau khi ăn xong, nàng đi ra cửa đến chỗ có nước súc miệng.
Uống một ngụm nước lớn, nàng cố gắng uống vào một nửa, phun ra một nửa.
Sau đó theo yêu cầu, nàng lại trở về vị trí.
Bạch Tiểu Thỏ có vẻ giận thật rồi, mãi cho đến khi radio thông báo công việc thực tập y tá kết thúc, bảo tất cả y tá thực tập về ký túc xá, nàng ta cũng không thèm nói với Đào Nại một lời nào.
Ký túc xá.
Đào Nại và Quý Hiểu Nguyệt nằm trên giường, nhắm mắt lại, hai người đều không ai nói gì.
Bầu không khí im lặng vô hình lan tỏa khắp căn phòng, có chút căng thẳng.
Hai người họ đều đang chờ đợi cơn buồn ngủ quen thuộc khó cưỡng lại ập đến.
Đào Nại vốn đã hơi buồn ngủ, không biết nàng đợi bao lâu, đúng lúc nàng thật sự sắp ngủ mơ màng, nàng cảm thấy rõ có một thứ lạnh lẽo lẳng lặng xoa lên mặt nàng.
Thân thể dưới chăn khẽ căng lên.
Nàng cảm giác được mép giường của mình đột nhiên lún xuống, có cái gì đó đang ngồi trên mép giường nàng.
Nhắm mắt làm bộ ngủ say, Đào Nại cố gắng khống chế, đến cả lông mi cũng không dám nháy.
Vật đang ngồi ở mép giường của nàng, rất có thể là đang kiểm tra xem nàng đã ngủ chưa.
Cho nên, nàng tuyệt đối phải nhịn, không thể để đối phương phát hiện ra sơ hở.
Lúc này, Quý Hiểu Nguyệt cũng gặp phải tình huống tương tự như Đào Nại.
Trong căn phòng mờ mịt, có hai y tá toàn thân bị cháy đen thành than, đang lần lượt ngồi bên mép giường của Đào Nại và Quý Hiểu Nguyệt.
Bàn tay bị cháy đen của chúng, đang liên tục vuốt ve khuôn mặt của các thiếu nữ.
Hốc mắt đen ngòm trống rỗng nhìn chằm chằm vào mặt các nàng, dường như đang quan sát xem các nàng có thực sự ngủ hay chỉ giả vờ ngủ.
- Buổi tối còn một chương nữa. Thời gian đăng chương mới sắp cố định hoàn toàn rồi, từ ngày mai sẽ đổi thành 11:30 tối và sẽ không thay đổi nữa. Hôm nay chương cuối cũng là 11:30 tối nhé các bảo tử. Nếu bảng truyện không đóng góp thì bản truyện này không có tiền đồ. Các bảo bối đang đọc truyện cho mình một đánh giá 5 sao, quăng phiếu cũng tăng chỉ số nè (hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận