Ta Tại Minh Phủ Trực Tiếp Tinh Thần Phân Liệt Sau Bạo Hồng

Ta Tại Minh Phủ Trực Tiếp Tinh Thần Phân Liệt Sau Bạo Hồng - Chương 250: Chết ba cái học đồ mới được (length: 7892)

"Nơi này là nhà của Lôi thôn trưởng, là nơi ta học làm quan tài ở địa phương này." Thương Minh nói rồi mở cửa lớn đi vào.
"Nơi như thế này là ta có thể đến sao?" Đôi mắt to của Đào Nại tràn đầy bất an.
Học trò nếu có sự khác biệt, thì bọn họ chắc chắn không thể tùy tiện đến nơi này.
Huống chi, có lẽ nàng nhớ rằng Lôi thôn trưởng này không thích con gái, lỡ bị phát hiện, chắc không có gì tốt đẹp để ăn.
"Lôi thôn trưởng hôm qua vừa uống rượu vừa làm quan tài, chắc tầm nửa tiếng trước mới ngủ say, chắc là không tỉnh nhanh vậy đâu." Thương Minh thấy Đào Nại đang xoắn xuýt lông mày, "Yên tâm, mọi chuyện có ta lo."
Nghe Thương Minh đảm bảo vậy, Đào Nại mới yên tâm phần nào, ba chân bốn cẳng cùng Thương Minh đi vào trong nhà Lôi thôn trưởng.
Đi một mạch tới xưởng đóng quan tài ở hậu viện, Đào Nại phát hiện trình tự làm quan tài khó hơn làm nến rất nhiều, hậu viện chia thành mấy gian phòng, đều dùng để làm quan tài, bên trong bày đủ loại đạo cụ mà Đào Nại không hiểu.
Thương Minh lướt qua những thứ này, dẫn Đào Nại đến gian nhà phía bắc nơi đặt quan tài.
Vừa bước vào phòng, Đào Nại đã cảm nhận được luồng khí lạnh lẽo xộc đến.
Chính giữa gian phòng đặt ba cái quan tài, hai cái trông còn khá sơ sài, dường như vẫn chưa làm xong.
Còn chiếc quan tài bên trái thì đã hoàn thiện, nhìn sơ qua, mặt ngoài quan tài ánh lên một lớp quang nhạt.
Chưa kịp Đào Nại lên tiếng, Thương Minh đã đẩy nắp quan tài ra.
Điều khiến Đào Nại không thể ngờ là, bên trong chiếc quan tài đã làm xong lại có một người đàn ông nằm!
Toàn thân người đàn ông được bao phủ bởi lớp sáp dầu, vẻ mặt đau đớn, tựa như khi còn sống phải chịu đựng rất nhiều hành hạ, ngũ quan bị sáp dầu che kín, Đào Nại thậm chí còn nhìn thấy một lớp sáp dầu dày dính ở trong cổ họng người đó!
"Người này không phải là Tiền Đình sao? Sao thi thể hắn lại ở đây?" Đào Nại nhận ra Tiền Đình, trong mắt hiện lên vẻ khó tin, theo bản năng nhìn sang hai chiếc quan tài khác.
"Chỉ có cỗ quan tài này là có thi thể. Ta cũng sau khi quan tài làm xong, mới phát hiện thi thể người chơi xuất hiện trong quan tài. Đào Nại, ngươi nhớ Lôi thôn trưởng nói, ba học trò đã chết không."
"Là..." Đào Nại liền liên tưởng đến điều không hay, mặt nhỏ mất hết huyết sắc, "Vậy, thật ra không phải là có ba học trò chết trước đó, mà là muốn chọn ra ba người trong số người chơi để giết, rồi làm tang lễ cho ba người chơi này?"
Thấy Thương Minh gật đầu, đáy mắt Đào Nại hiện lên một mảnh vẻ khó tin.
Khán giả xem phát trực tiếp 9210:
【Tôi đã nói từ trước rằng việc chuẩn bị ba chiếc quan tài là điềm báo tử vong mà.】 【Xem ra tiếp theo trong vòng ba ngày sẽ có ba người chơi chết, chậc, kích thích ghê!】 【Nghe thế tôi lại thấy hưng phấn, người tiếp theo sẽ là ai đây?】 "Vậy là, trong ba đêm, mỗi đêm đều sẽ có một người chơi chết. Thật ra thứ cần chuẩn bị không phải là đồ dùng cho tang lễ, mà là đợi khi người chơi chết mới dùng để tổ chức tang lễ." Giọng Thương Minh nhẹ nhàng, nói ra sự thật khiến người khác sợ hãi, "Hôm qua chúng ta bận rộn cả ngày, cũng không nghĩ tới mấy thứ làm ra dùng cho người đã chết, thực ra đều là chuẩn bị cho chính mình."
Mặt Đào Nại càng lúc càng tái nhợt, từ tận đáy lòng dấy lên cảm giác như bị lừa: "Thì ra ngay từ đầu, chúng ta đã rơi vào cạm bẫy."
Tự chuẩn bị tang lễ cho mình, đúng là quá ác thú vị!
"Kịch bản A+ chắc chắn không tầm thường. Lần này ta gọi ngươi tới, chính là vì chuyện này. Trong này còn hai cỗ quan tài, có thể thấy tiếp theo nhất định sẽ có hai người chết, ngươi phải cẩn thận, mỗi ngày chỉ hành động sau khi có người chết, và tốt nhất đừng để npc phát hiện."
Đào Nại như có điều suy nghĩ: "Ta đoán ngươi với Bạc Quyết chắc không gặp vấn đề gì lớn, dù sao thì phó bản vừa mới bắt đầu, với lại hai ngươi đều là người chơi cao cấp, chắc là sẽ an toàn hơn chúng ta."
Thương Minh "ừm" một tiếng rồi tiếp lời: "Tóm lại, có bất cứ thông tin gì, ngươi đều lập tức báo cho ta, chúng ta sẽ chia sẻ thông tin."
Đào Nại còn mong có thể chia sẻ thông tin với Thương Minh mà chẳng được.
Bất quá, nàng lại nghĩ: "Vậy trước kia lúc ta muốn ngươi vào đội ta, sao ngươi lại không đồng ý?"
Thương Minh lảng tránh, trực tiếp bỏ qua chủ đề này: "Cũng sắp hết giờ rồi, ngươi nên đi thôi."
Thấy Thương Minh im lặng như thóc thế này, Đào Nại cũng không tiện truy hỏi.
Dù sao tính khí của Thương Minh cũng không dễ, lỡ chọc giận hắn, hắn lại không chịu chia sẻ thông tin, thì nàng thiệt thòi lớn.
Nghĩ rồi, Đào Nại đi ra khỏi gian phòng đặt quan tài, vừa ra khỏi cửa, đã thấy người đàn ông đang đứng bất động trong sân.
Người đàn ông gầy gò trơ xương, trên người chỉ mặc một bộ quần áo vải thô màu xám nhạt rất bình thường, chân đi giày vải, tựa như mới rời giường, trên đầu tóc còn hơi rối bời.
Trong giây lát, Đào Nại và người đàn ông bốn mắt nhìn nhau, lập tức nhận ra, người đàn ông trước mặt không phải là người chơi, mà là người trong thôn!
"Là con trai của Lôi thôn trưởng." Lúc này, Thương Minh không tiếng động đứng bên cạnh Đào Nại, nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng.
Tim Đào Nại như đánh trống, khẽ hỏi Thương Minh: "Tiếp theo chúng ta phải làm gì?"
Thương Minh giơ tay làm động tác im lặng, ngay sau đó nghe thấy giọng Lôi thôn trưởng từ phía trước sân truyền đến.
"Thối quá! Thối quá! Mùi thối như mùi đàn bà! Có phải ai đưa đàn bà về nhà không? Để ông giết hết tụi bây!"
Cùng với tiếng gào thét của Lôi thôn trưởng, một tràng bước chân dồn dập nhanh chóng đến gần.
Gáy nàng nháy mắt run rẩy, Đào Nại lo lắng nhìn con trai Lôi thôn trưởng.
Nếu lúc này người này mở miệng, Lôi thôn trưởng chắc chắn sẽ phát hiện ra sự tồn tại của nàng, đến lúc đó nàng và Thương Minh xong đời.
Nhưng điều làm Đào Nại bất ngờ là, sau khi liếc mắt nhìn nàng một cái, con trai Lôi thôn trưởng liền đi thẳng ra trước sân: "Cha, cha lầm rồi, nhà ta có ai là đàn bà con gái đâu!"
Đào Nại ngẩn người, một vẻ kinh ngạc nhìn con trai Lôi thôn trưởng nhanh chóng rời đi.
Trước khi rời khỏi hậu viện, con trai Lôi thôn trưởng dùng khẩu hình nói ba chữ với nàng:
Đi cửa sau.
Thương Minh kéo tay Đào Nại, không do dự chạy nhanh về phía cửa sau.
Mở cửa sau ra, Đào Nại lập tức rời khỏi nhà Lôi thôn trưởng.
Khi Thương Minh đóng cửa lại, Đào Nại không nhìn thấy tình hình bên trong sân, nhưng nghe thấy tiếng bước chân dồn dập vang lên.
Lôi thôn trưởng hình như đã xông tới hậu viện, miệng vừa chửi rủa, vừa giống như một tên điên phát cuồng, lục tung mọi thứ trong hậu viện.
Sau một tràng tiếng động lộn xộn, Lôi thôn trưởng giận dữ hét: "Không thể nào, không thể nào không có! Ta rõ ràng ngửi thấy mùi thối, là thằng nào lén đưa con gái về đây! Ta nhất định tìm ra mi, lột da mi ra!"
Giọng Thương Minh bình tĩnh từ bên kia cửa vọng lại: "Trong này không có con gái, ông không phải đã đi tìm rồi sao?"
(Hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận