Ta Tại Minh Phủ Trực Tiếp Tinh Thần Phân Liệt Sau Bạo Hồng

Ta Tại Minh Phủ Trực Tiếp Tinh Thần Phân Liệt Sau Bạo Hồng - Chương 330: Làm ta vật thí nghiệm (length: 7641)

"Ta không phải người của hiệp hội Lưu Hỏa, ngồi ở đây có vẻ không thích hợp lắm?" Hướng Khâu ngồi cạnh Thương Minh, đối diện với một đại lão như vậy, không khỏi cảm thấy hơi câu nệ.
"Không sao, lần này nhiệm vụ vốn dĩ cũng không phải nhiệm vụ bảo mật. Đào Nại, thật ra lần này người tham gia nhiệm vụ là phó hội trưởng, có thể nàng đột nhiên có nhiệm vụ khẩn cấp khác, nên đã tiến cử ngươi đến hỗ trợ. Vì tính đặc thù của ngươi, cho nên ngươi có thể cự tuyệt lần này nhiệm vụ." Hồ Cơ nói.
"Nếu là Miên Miên tiến cử, vậy ngươi cứ nói nội dung cụ thể của nhiệm vụ này cho ta nghe đi." Đào Nại cầm chén trà trước mặt lên, uống một ngụm trà nóng.
Trong phó bản thần kinh luôn căng thẳng giờ đã được thả lỏng đôi chút, Đào Nại hài lòng tựa vào lưng ghế sofa.
"Nhiệm vụ phó bản lần này là phó bản cấp A « bạch kính tự », sau khi tiến vào cần phải hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến rồi rời đi. Nhiệm vụ lần này là nhiệm vụ cuối cùng trong đánh giá của hiệp hội vào tuần sau, điểm tích lũy đạt được có thể vừa đủ giúp hiệp hội Lưu Hỏa của chúng ta vững vàng ở vị trí thứ nhất. Có điều, chúng ta vốn phái 5 người chơi cấp A đi, toàn bộ đều không trở về." Nói đến đây, vẻ mặt Hồ Cơ trở nên căng thẳng.
"Nếu là điểm tích lũy mấu chốt của hiệp hội, vậy có phải là các hiệp hội khác giở trò không?" Lúc Đào Nại nói chuyện, trong đầu đã xuất hiện hình ảnh của mấy người thuộc hiệp hội Thần Đồ kia.
"Không phải người của hiệp hội Thần Đồ." Thương Minh nhìn thấu suy nghĩ của Đào Nại, một tay chống nửa bên má nhìn nàng: "Hiệp hội Thần Đồ cũng phái 5 người chơi cấp A, mà kết quả của lần phó bản trước là, toàn bộ người chơi trong phó bản, không ai sống sót."
Không ai sống sót.
Bốn chữ này như một đấm đánh vào lòng Đào Nại, khiến đáy mắt nàng hiện lên vẻ kinh ngạc sâu sắc.
Một phó bản cấp A, đối với người chơi cấp A mà nói không tính là khó nhằn, dù có thương vong thì cũng không đến mức toàn quân bị diệt.
Từ đó có thể thấy, phó bản « bạch kính tự » này tuyệt đối không hề đơn giản.
"Tuy phó hội trưởng tiến cử ngươi, nhưng như ta vừa nói, ngươi có quyền cự tuyệt. Đào Nại, không thể coi thường phó bản này, ngươi tốt nhất nên suy nghĩ kỹ." Hồ Cơ ân cần nhắc nhở.
"Phó bản này khi nào mở?" Đào Nại nghĩ nghĩ rồi nhìn Hồ Cơ.
"Còn mười ngày nữa là đến ngày định điểm tích lũy hiệp hội, chúng ta muốn chọn thời điểm trước đó để hoàn thành phó bản và rời khỏi, nên trễ nhất là ngày mai chúng ta phải xuất phát."
Hồ Cơ dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: "Vì lần này nhiệm vụ khẩn cấp, hơn nữa vô cùng nguy hiểm, cho nên chỉ cần cuối cùng thuận lợi hoàn thành, hiệp hội sẽ có phần thưởng hậu hĩnh."
Đào Nại khẽ nhíu mày, rồi từ từ thả lỏng: "Là chờ đến khi hoàn thành nhiệm vụ rồi mới thông báo phần thưởng cụ thể là gì?"
"Đúng vậy. Ngươi yên tâm, tuyệt đối sẽ không làm ngươi thất vọng." Thương Minh có giọng điệu thản nhiên, động tác nhấc tay đều mang theo khí chất của một dân chơi tiền.
"Nếu ta đi, ta còn cần các ngươi cho ta thêm một suất nữa, ta muốn dẫn Giới Du cùng đi. Ba suất còn lại các ngươi cứ sắp xếp đi." Đào Nại cẩn thận tính toán rồi nói.
"Được thôi, ta cũng muốn đi tham gia phó bản lần này, hai người còn lại, chúng ta sẽ sắp xếp các tinh anh trong hiệp hội đi." Hồ Cơ đứng lên, mỉm cười nắm tay Đào Nại: "Được, vậy chúc chúng ta hợp tác vui vẻ."
"Hợp tác vui vẻ." Đào Nại đáp lại nụ cười, rồi cùng Hướng Khâu rời đi.
Trên đường trở về chung cư, Hướng Khâu nhíu chặt mày nhìn Đào Nại: "Nại Nại, dạo gần đây tần suất mày đi phó bản có phải hơi cao không? Từ lúc ra khỏi « trấn nhỏ Hạnh Phúc » mày vẫn chưa nghỉ ngơi gì, lần phó bản này xong mày nên nghỉ ngơi một thời gian đi."
"Ta vốn cũng có ý định đó, có điều ta cũng không cảm thấy tinh thần hay thân thể có gì không ổn." Đào Nại nói, xoa xoa lòng bàn tay: "Hướng Khâu, mày về trước đừng nói chuyện tao muốn tham gia phó bản cho Hiểu Nguyệt tỷ tỷ biết nha, tao sợ chị ấy sẽ lo cho tao."
"Vậy thì mày bớt làm mấy chuyện khiến Quý Hiểu Nguyệt lo lắng đi." Thấy Đào Nại mắt tròn xoe nhìn mình, Hướng Khâu bất đắc dĩ thở dài.
Thấy Hướng Khâu không tiếp tục ngăn cản mình, khóe miệng Đào Nại cong lên thêm vài phần.
Đúng lúc này, Đào Nại bỗng cảm thấy một ánh mắt thâm ý đang dừng lại trên người mình.
Ở trong phó bản lâu như vậy, Đào Nại đã rèn được một loại phản xạ bản năng, đối với một số tầm nhìn trở nên vô cùng nhạy cảm.
Nhìn về phía chủ nhân của ánh mắt kia, Đào Nại thấy cách bọn họ khoảng trăm mét, một thiếu niên mặc áo đen, quần dài đen, trên đầu đội tai mèo đang đứng đó.
Trong chợ quỷ cũng có quỷ thích chơi cosplay à?
Trong lòng Đào Nại dâng lên nghi hoặc, kéo Hướng Khâu vào một con hẻm nhỏ bên cạnh.
"Nại Nại, đi đường này làm gì? Đường này vòng nha." Hướng Khâu khó hiểu hỏi.
"Thấy một người khiến tao không thoải mái lắm..." Đào Nại vừa nói xong, liền thấy một bóng dáng bất ngờ từ ngách rẽ ở đầu ngõ hẻm bước ra.
Vẫn là bộ quần áo màu đen quen thuộc cùng đôi tai mèo đen, ánh mắt màu ngọc bích của thiếu niên lộ ra vẻ suy tư, lặng lẽ đứng ở nơi không xa.
Đào Nại lập tức dừng bước, cảnh giác nhìn đối phương.
Thiếu niên mặt mày tươi rói, nụ cười vốn dĩ hiền lành lại như phủ một tầng khói mù, khiến người ta run sợ: "Đào Nại, xin chào, ta tên Cửu Mệnh, ta đến để bắt ngươi."
"Hướng Khâu, chạy." Đào Nại quay người, kéo Hướng Khâu xoay người bỏ chạy.
"Ha ha ha..." Cửu Mệnh nhìn bóng lưng hai người bỏ chạy, đáy mắt lộ ra vẻ chế giễu lạnh lùng.
Đào Nại quay đầu, vừa vặn nhìn thấy một luồng gió lốc đen kịt đánh thẳng tới.
Trong nháy mắt bị gió lốc nuốt chửng, mắt Đào Nại tối sầm, lập tức mất đi ý thức.
Không biết đã hôn mê bao lâu, Đào Nại mơ màng mở mắt.
Trước mắt là một trần nhà hoàn toàn xa lạ, nàng đang bị nhốt trong một chiếc lồng giam khổng lồ, bên cạnh nàng Hướng Khâu cũng đang nằm mê man, xung quanh tối om, rèm cửa kéo chặt ngăn cách ánh sáng bên ngoài, khiến Đào Nại không cách nào phân biệt được bây giờ là ban ngày hay ban đêm.
"Cuối cùng ngươi cũng tỉnh. Dám để ta chờ lâu như vậy, nữ nhân, ngươi là người đầu tiên đấy."
Giọng nói trong trẻo của thiếu niên cất lên những lời kịch Mary Sue kinh điển, khiến Đào Nại toàn thân nổi da gà.
"Ta không quen ngươi, ngươi có phải nhận nhầm người rồi không?" Đào Nại nhìn về phía thiếu niên, ngây thơ hỏi.
"Ngươi còn chưa xứng để biết ta. Đào Nại, ta muốn dùng ngươi làm vật thí nghiệm." Cửu Mệnh cao ngạo ngẩng cằm lên.
Đào Nại có thể cảm nhận rất rõ sự kiêu ngạo, khó thuần của Cửu Mệnh, người này giống như đang ban ân cho nàng, tựa như việc nàng trở thành vật thí nghiệm của hắn là một điều gì đó đặc biệt đáng tự hào!
"Ta cự tuyệt." Đào Nại khoanh tay trước ngực, ánh mắt nhìn Cửu Mệnh càng thêm cảnh giác: "Ta cảnh cáo ngươi, lập tức thả ta ra."
Cửu Mệnh giơ tay ra, móng vuốt sắc bén từ đầu ngón tay bắn ra: "Nữ nhân. Nếu mục đích của ngươi là chọc giận ta, vậy ta thừa nhận ngươi đã thành công. Ta muốn xem, miệng ngươi rốt cuộc có thể cứng rắn đến mức nào."
(hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận