Ta Tại Minh Phủ Trực Tiếp Tinh Thần Phân Liệt Sau Bạo Hồng

Ta Tại Minh Phủ Trực Tiếp Tinh Thần Phân Liệt Sau Bạo Hồng - Chương 23: Âm thầm rình mò (length: 7630)

"Các ngươi đến nơi này làm gì?" Người đàn ông chậm rãi mở miệng, giọng nói lạnh lẽo mà khàn khàn.
"Đến vì bệnh nhân tìm đồ ăn, đây là bệnh nhân yêu cầu." Quý Hiểu Nguyệt đơn giản nói thẳng.
"Bây giờ còn chưa phải giờ cơm, không có đồ ăn." Giọng điệu tràn đầy sự thiếu kiên nhẫn, người đàn ông kia dùng ánh mắt tham lam đánh giá Quý Hiểu Nguyệt và Đào Nại, "Nếu muốn ta giúp các ngươi, phải có thù lao xứng đáng."
"Chúng ta có thể tự làm." Đào Nại nhỏ giọng nói, cúi mắt trông có vẻ yếu ớt và nhút nhát, "Chúng ta chỉ cần mượn dùng phòng bếp một chút là được. Đầu bếp trưởng cứ yên tâm, trước khi đến ta đã chào hỏi y tá Hồng rồi."
Quý Hiểu Nguyệt không khỏi kinh ngạc liếc nhìn cô gái bên cạnh một cái.
Từ khoảnh khắc gặp được gã đầu bếp trưởng mặt mũi hung dữ, nàng liền rõ ràng cảm nhận được sự căng thẳng trong cảm xúc của cô gái bên cạnh, dường như rất sợ hãi.
Nàng chỉ không ngờ rằng Đào Nại lại dùng giọng điệu mềm yếu nhất và có vẻ bất lực, để nói ra những lời tràn đầy ý vị uy hiếp.
Thông thường, những người mới vừa bước vào phó bản, nếu không có tâm lý vững vàng đến mức phi thường, ai dám uy hiếp npc.
"Dùng phòng bếp thì được." Người đàn ông quả nhiên kiêng kỵ y tá Hồng, ánh mắt âm lãnh không cam tâm lướt qua lướt lại trên người Đào Nại và Quý Hiểu Nguyệt, "Ta phải đi ra ngoài một chuyến, các ngươi chỉ được dùng phòng bếp, không được đi nơi khác của nhà ăn, nếu không, tự gánh lấy hậu quả."
Nói xong câu cuối, người đàn ông trên khuôn mặt dữ tợn nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo.
Đào Nại gật đầu, một vẻ mặt thành khẩn nói: "Chúng ta tuyệt đối sẽ không đi nơi khác."
Người đàn ông kéo bao tải, nhấc chân rời đi.
Đào Nại nhìn cái bóng lưng mập mạp kia, vừa định thở phào, thì thấy người đàn ông đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn về phía nàng.
Tim trong nháy mắt nhảy lên tận cổ họng, cô gái chớp đôi mắt trong veo, không né tránh ánh mắt đối diện của người đàn ông.
"Ta nói..." Người đàn ông liếm môi, ánh mắt dò xét như muốn lột sạch Đào Nại, "Có phải chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu rồi không?"
Trong chớp mắt, hàn ý lan khắp toàn bộ thần kinh của Đào Nại.
Quả nhiên, tên đồ tể đêm mưa đã chơi trò mèo vờn chuột với nàng đêm đó, chính là người đàn ông này.
Nhưng nhìn vào vết sẹo trên cổ hắn, thì có vẻ như là một vết thương cũ từ rất lâu trước đây.
"Không phải chúng ta mới gặp nhau hôm qua ở nhà ăn sao?" Đào Nại lộ vẻ mặt mơ hồ.
"Vậy à? Ta quên rồi." Người đàn ông nói rất tự nhiên, rồi kéo bao tải bước nhanh đi.
Những thần kinh căng thẳng của toàn thân cuối cùng cũng được thả lỏng, hai vai cô gái trùng xuống.
"Trong phó bản thế giới có một bộ quy tắc riêng của nó, trong điều kiện người chơi không chạm đến quy tắc tử vong, npc không thể tùy tiện giết người." Quý Hiểu Nguyệt không nhịn được nhắc nhở Đào Nại, "Cho nên ngươi không cần phải sợ npc như vậy."
Đào Nại gật đầu: "Chúng ta vào trong thôi."
Phòng bếp nằm ở phía sau đại sảnh nhà ăn.
Cho dù lúc vào đã chuẩn bị tâm lý, nhưng Đào Nại và Quý Hiểu Nguyệt vẫn bị sốc nặng.
Trong không gian chật hẹp vừa bẩn vừa loạn, trên mặt đất một tầng dầu mỡ dày đặc, vách tường tối đen như mực, nồi niêu xoong chảo đều vứt lung tung một chỗ, trên thớt còn có những mẩu xương bị chặt nát và thịt nát đã thối rữa, ruồi nhặng bay loạn.
Trong không khí lơ lửng mùi tanh của máu và mùi thối thịt khiến người ta buồn nôn.
Nhưng may là trong tủ lạnh có tất cả nguyên liệu Đào Nại cần.
Một giờ sau.
Đào Nại đưa phần bánh trứng hấp vừa hấp xong tới trước mặt Quý Hiểu Nguyệt, "Hiểu Nguyệt tỷ tỷ, cái này tỷ cứ mang về cho bệnh nhân trước đi. Em đợi thêm lượt nồi nữa chín là được."
"Vậy ngươi ở lại đây một mình có được không?" Quý Hiểu Nguyệt nhíu mày hỏi, "Ngươi một mình không sợ sao?"
Đào Nại hít mũi một cái, "Thì có sợ chứ. Nhưng mà em không chạy lung tung không sờ lung tung sẽ không gặp nguy hiểm, tỷ đừng để bệnh nhân của tỷ sốt ruột chờ. Không thì lỡ hắn than phiền với tỷ là không hay."
"Vậy được, ta đi trước."
Bệnh nhân của Quý Hiểu Nguyệt có chứng nóng nảy, quả thực là khá thiếu kiên nhẫn, nàng nhìn Đào Nại sâu sắc một cái.
"Buổi tối chúng ta gặp ở ký túc xá nhé."
Đào Nại hơi mỉm cười, gật đầu.
Quý Hiểu Nguyệt cầm khay, vội vã đi ra ngoài.
Nhìn theo bóng lưng Quý Hiểu Nguyệt đi khuất hẳn khỏi nhà bếp, nụ cười trên mặt Đào Nại đột nhiên biến mất, lập tức quay người đi về phía cánh cửa sâu trong bếp.
Phòng phát sóng trực tiếp 9210, khán giả ma quỷ:
【 Lại thêm một người bị vẻ bề ngoài đáng yêu lừa rồi. Loli ngây thơ mà, quả thực rất dễ làm người ta mất cảnh giác. 】 【 Ha ha ha ha... Cái gì mà ngoan ngoãn gì mà hiểu chuyện đều là giả vờ, người ta chỉ là cố tình đẩy người khác ra để tìm manh mối thôi. 】 【 Thật hết nói nổi. Mới trở về từ cõi chết chưa được bao lâu, người chơi này lại bắt đầu tìm đường chết. Cô ta tưởng mình có bản lĩnh gì? Lần này ta không tin cô ta không lật xe! 】 Dừng lại trước cánh cửa nhỏ, Đào Nại phát hiện cửa chỉ khép hờ, để lại một khe nhỏ.
Nhìn qua khe hở, có thể thấy bên trong là một phòng ngủ, lúc này không có ai.
Trực tiếp đẩy cửa bước vào, Đào Nại đi vào phòng.
Không gian chỉ tầm mười mét vuông, đặt một chiếc giường đơn và một cái tủ quần áo cũ kỹ không chịu nổi, không có đồ đạc nào khác.
Một bên nhanh chóng lục soát trong phòng, Đào Nại một bên suy nghĩ.
Bây giờ có thể khẳng định, nơi mà trước đây nàng bị Bạch Tiểu Thỏ đưa tới, chính là tầng 1 của bệnh viện tâm thần, cũng chính là nơi nàng đang ở, chỉ có điều thời gian đã bị sai lệch.
Thời điểm nàng đang ở hẳn là sau khi nàng bị mang tới kia, nên vết thương trên cổ của đồ tể đêm mưa mới trông như vết thương cũ từ rất lâu, và dấu vết máu nàng để lại trên tường mới nhạt như vậy.
Xem ra, chiếc gương trong phòng Bạch Tiểu Thỏ có khả năng làm vặn vẹo thời gian.
Qua một loạt chuyện này, nàng bắt đầu nghi ngờ liệu cô bé trong bức ảnh của Lý Tiểu Minh có phải là Tiểu Ái không.
Bất kể là nhật ký của Tiểu Ái hay nhật ký công tác của y tá Hồng, hay quy tắc của bệnh viện tâm thần, đều nhấn mạnh những sự việc liên quan đến "một ta khác".
Nếu đọc nhật ký của Tiểu Ái có lẽ sẽ cảm thấy cô ấy bị tâm thần phân liệt, nhưng bây giờ Đào Nại lại cảm thấy, cô ấy lúc ban đầu không điên, Tiểu Ái hẳn là đã thấy một cô ta khác.
Hay nói cách khác, chị em sinh đôi của cô ấy.
Vậy cô gái trong ảnh, rốt cuộc là Tiểu Ái, hay là chị em sinh đôi của cô ấy?
Bệnh viện tâm thần này ẩn chứa một bí mật lớn, chỉ khi biết rõ bí mật này, nàng mới có thể hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến.
Nhưng hiện tại nàng cảm thấy mình mới chạm đến một góc băng sơn của bí mật này, và thời gian dành cho nàng không còn nhiều nữa.
Thời hạn nhiệm vụ chính tuyến là bảy ngày, giờ chỉ còn bốn ngày.
Nghĩ tới đây, tốc độ lục soát của Đào Nại càng nhanh hơn một chút.
Nàng quá mức tập trung, đến nỗi không chú ý, có đôi mắt đang nhìn qua khe cửa, rình mò từng hành động của nàng.
(hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận