Ta Tại Minh Phủ Trực Tiếp Tinh Thần Phân Liệt Sau Bạo Hồng

Ta Tại Minh Phủ Trực Tiếp Tinh Thần Phân Liệt Sau Bạo Hồng - Chương 176: Biến dị (length: 8238)

Phan Vũ Phàm ăn đầu cá, miệng bên trong nhai nuốt phát ra tiếng kêu răng rắc: "Lưu lão bản, ta là thật sự muốn xem, ta cũng biết chỗ các ngươi có loại biểu diễn đó. Ngươi cũng không cần diễn trò trước mặt ta. Ngươi chẳng qua muốn tiền, ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi mang người đến cho ta xem, ta trả gấp ba giá thị trường, ta có tiền mà!"
Rầm —— !
"Câm miệng!" Lưu Thành giơ tay đập mạnh một cái xuống bàn, lực mạnh đến nỗi suýt làm lật bàn, sắc mặt hung ác quát: "Ở trấn Hạnh Phúc này, không ai được bất kính với ngư nhân! Ngươi lập tức xin lỗi ngư nhân!"
Nói xong, Lưu Thành thế mà trực tiếp lao vào Phan Vũ Phàm.
Đào Nại thấy thế, nhíu mày.
Dựa vào những gì nàng trải qua sau khi đến trấn Hạnh Phúc, mấy con ngư nhân đó rõ ràng là vô cùng tà ác, sao Lưu Thành lại thành fan cuồng của chúng nó?
Phan Vũ Phàm không hề có sức chống cự, bị Lưu Thành bóp lấy cổ: "Ngươi bị điên à! Không cho xem thì thôi, đánh người làm gì? Ngươi bỏ ta ra, không ta báo cảnh sát!"
Lưu Thành như không nghe thấy lời Phan Vũ Phàm, dùng cặp mắt đầy tơ máu nhìn chằm chằm hắn.
"Lưu lão bản, em ta không hiểu chuyện, không cố ý bất kính với ngư nhân! Thế này đi, ta thay nó xin lỗi ngư nhân, xin lỗi." Hạ Mông vội vàng đến ngăn Lưu Thành.
Điều làm Đào Nại bất ngờ là, Lưu Thành nhìn gầy tong teo, nhưng hai tay lại cực khỏe, khi buông tay móng tay còn cào rách cổ Phan Vũ Phàm.
Phan Vũ Phàm hất tay đẩy Lưu Thành ngã xuống đất: "Mẹ kiếp. Đầu óc mày có bệnh hả? Thái độ phục vụ như cứt chó thế kia, ông đây muốn khiếu nại mày!"
Lưu Thành không nói gì, chỉ được A Tú đỡ dậy, hai vợ chồng đều nghiến răng căm tức nhìn Phan Vũ Phàm.
Ánh mắt đáng sợ khiến Đào Nại đứng xem cũng thấy sợ hãi.
"Ngươi vừa thôi chứ! Ta đã dặn ngươi đừng có gây chuyện khi đến đây rồi, nếu còn thế ta ném ngươi về nhà đó!"
Lời Hạ Mông vừa ra, cơn giận của Phan Vũ Phàm bị anh ta kìm xuống, miệng thì lải nhải, không cam tâm xoay người lên lầu.
"Thật xin lỗi, ta đưa em trai lên lầu trước, các vị cứ từ từ dùng." Sau khi xin lỗi xong, Hạ Mông liền xoay người đuổi theo Phan Vũ Phàm.
Sau khi tiếng bước chân vội vàng của Hạ Mông biến mất, Quý Hiểu Nguyệt cũng ăn xong đầu cá của mình, cô ấy vừa mãn nguyện cầm khăn lau miệng, vừa nhỏ giọng nói với Đào Nại: "Nại Nại, ta biết Hạ Mông này, cô ta là người chơi cấp A, xuất hiện trong phó bản này bình thường thôi. Nhưng thấy đồng đội của cô ta dám đắc tội Lưu Thành, chắc là họ chưa ý thức được đã vào phó bản rồi."
"Dù sao mọi người đều là đối thủ cạnh tranh, lúc này ta cứ đứng ngoài xem thôi, không cần lo việc người khác." Đào Nại nói.
Quý Hiểu Nguyệt rất đồng ý gật đầu.
Đến khi Đào Nại bọn họ ăn xong, Lưu Thành và A Tú rốt cuộc cũng ăn hết đầu cá.
Lưu Thành ôm cái bụng căng phồng, ngồi bệt xuống ghế thở dốc không ngừng, trán khó chịu không ngừng túa mồ hôi lạnh, nhưng trên mặt vẫn mang theo nụ cười thỏa mãn.
Còn A Tú ngồi bên cạnh, đang mút xương đầu cá đã gặm sạch, bụng phẳng lỳ đến mức có chút lõm xuống, hình như vẫn chưa no.
Lặng lẽ thu cảnh này vào đáy mắt, Đào Nại và Quý Hiểu Nguyệt cùng nhau trở về phòng.
Lầu năm ngoài phòng nàng và Quý Hiểu Nguyệt, phòng Lưu Thành và A Tú, phòng Hạ Mông và Phan Vũ Phàm cũng được sắp xếp ở tầng này, chỉ là phòng của hai người bọn họ ở cuối hành lang, mỗi lần đều phải đi qua phòng của Đào Nại mới xuống được hành lang dưới.
Còn phòng của Thương Minh và Lạc Miên Miên thì đều ở lầu bốn.
Sau khi tắm xong nằm trên giường, Đào Nại định kiểm kê lại chi tiết đã gặp hôm nay, nhưng cơn buồn ngủ ập đến, khiến Đào Nại không thể khống chế nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ sâu.
Xột xoạt, xột xoạt.
Trong mơ bị một âm thanh kỳ quái đánh thức, Đào Nại lập tức mở mắt.
Trong phòng tối om hoàn toàn tĩnh lặng, có thứ gì đó đang cố sức ma sát trên sàn nhà, âm thanh lọt vào theo khe cửa.
Qua khe cửa thấy được ánh trăng ngoài hành lang, mà âm thanh ma sát quỷ dị đó cũng truyền đến từ cuối hành lang, đồng thời càng lúc càng gần cửa phòng bọn họ.
"Hiểu Nguyệt tỷ tỷ." Đào Nại hạ thấp giọng, lay vai Quý Hiểu Nguyệt.
Nhưng Quý Hiểu Nguyệt ngủ say, hoàn toàn không trả lời.
Nhíu đôi mày xinh đẹp, Đào Nại có thể cảm giác rõ ràng âm thanh ma sát bên ngoài cửa đang đến gần thêm một chút.
Chân trần xuống giường, Đào Nại chậm rãi đến gần cửa, nhìn ra ngoài qua mắt mèo.
Từ góc độ của nàng có thể thấy được hành lang trống không, cửa sổ hành lang sáng bóng không bụi bẩn, lúc này sương mù ngoài cửa sổ tan đi một chút, ánh trăng tái nhợt xuyên qua cửa sổ chiếu xuống đất.
Xột xoạt, xột xoạt.
Âm thanh quỷ dị như con kiến, bám lên thần kinh của Đào Nại không ngừng leo lên ma sát, khiến lưng cô không kìm được túa mồ hôi lạnh.
Âm thanh càng lúc càng gần, một giọt mồ hôi sau lưng Đào Nại trượt theo sống lưng xuống, làm cô run rẩy.
Một bóng người chậm rãi xâm nhập tầm nhìn của cô.
Đó là một người đàn ông tóc xoăn, người hắn ướt sũng, không rõ là nước hay mồ hôi. Lúc này người đàn ông đang quỳ rạp dưới đất, tay chân kề sát người, giống như một con cá đang bơi, móng tay đào xuống nền nhà cứng, để lại từng đường trầy rõ rệt.
Xột xoạt xột xoạt, chính là âm thanh Phan Vũ Phàm đào sàn nhà phát ra.
Chỉ thấy đầu hắn đã máu thịt lẫn lộn, nhưng Phan Vũ Phàm dường như không cảm thấy đau, hắn đột nhiên gian nan ngẩng đầu, môi trên dưới mấp máy, phát ra tiếng rộp rộp: "Nước, khát, khát quá!"
Đào Nại nín thở, trơ mắt nhìn thân thể Phan Vũ Phàm bắt đầu biến hóa.
Chân tay đang áp sát người của hắn túa ra dịch nhầy, như cao su, dính chặt tay chân vào thân. Từng đốm đen nhỏ như hạt mè chui ra từ da hắn, trong nháy mắt lớn thành lớp vảy cá màu xám bạc.
Rộp, rộp, rộp.
Môi Phan Vũ Phàm khô khốc nứt da rớm máu, hắn không phát ra được bất cứ âm thanh bình thường nào, cái đầu tựa như đất sét cao su từ từ biến hình, miệng nhọn, mắt cá chết, trên mặt nứt ra, khi thở thì đóng mở, lộ ra mang cá đỏ tươi.
Khuôn mặt Phan Vũ Phàm bình thường, lại biến thành đầu cá!
Đào Nại bịt miệng ép mình không hét lên, cô cẩn thận hít thở, thậm chí có thể ngửi rõ mùi hôi thối xộc vào từ khe cửa!
Thân thể Phan Vũ Phàm cũng biến thành cá, thân hình vạm vỡ, lưng xanh đậm, bụng trắng bệch, đều phản chiếu ánh trăng quỷ dị.
Những người xem phát sóng trực tiếp kênh 9210 thấy cảnh này đều thấy tê cả da đầu:
【má ơi, đây là lần đầu tiên tôi thấy quá trình người biến thành cá! Cảnh này ghê tởm quá đi!】 【tôi cũng không dám nhìn thẳng vào cá nữa! Cô nàng thật gan dạ, mà vẫn còn xem đến cuối cùng! Không nói nữa, tôi đi nôn trước đây.】 Đào Nại không phải là can đảm, mà là cô sợ hãi run cả chân không nhúc nhích được.
Người có thể biến thành cá, chuyện này cô dù thế nào cũng không thể tưởng tượng ra được.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận