Ta Tại Minh Phủ Trực Tiếp Tinh Thần Phân Liệt Sau Bạo Hồng

Ta Tại Minh Phủ Trực Tiếp Tinh Thần Phân Liệt Sau Bạo Hồng - Chương 182: Khái CP thành thật (length: 8664)

Ở chung với Thương Minh lâu như vậy, Lạc Miên Miên có thể nhìn ra chút cảm xúc đơn giản trên khuôn mặt băng giá của hắn.
Ví dụ như ánh mắt lão đại hiện giờ rất lạnh, còn lạnh hơn dao giết cá trong tay Quý Hiểu Nguyệt!
"Lão đại, sao thế?" Lạc Miên Miên khó hiểu, nghiêng đầu vẻ mặt vô tội hỏi.
Thương Minh không trả lời, chỉ dùng ánh mắt u ám hơn liếc nhìn Đào Nại.
Đào Nại cũng không hiểu gì, liền cảm thấy Lạc Miên Miên dùng ngón tay chọc chọc vào cánh tay mình.
"Lão đại chúng ta làm sao vậy?"
Đào Nại buồn bực: "Lão đại của ngươi, ngươi hỏi ta?"
Cảm thấy Đào Nại nói có lý, Lạc Miên Miên dứt khoát kệ: "Lão đại chúng ta lúc nào chẳng như vậy, ngươi cứ nhanh tìm ngư nhân đi, giết hết chúng nó rồi chúng ta còn rời khỏi cái nơi quỷ quái này."
Đào Nại gật đầu, trấn định tinh thần, tiếp tục dùng kỹ năng âm dương nhãn để quan sát xung quanh ngư nhân.
Lũ ngư nhân trà trộn vào đám người, trước khi bị nàng phát hiện và xác nhận sẽ không lộ diện.
Cũng vì lẽ đó, nàng phải cẩn thận dùng âm dương nhãn để quan sát những người xung quanh có gì bất thường, mới có thể phát hiện ra đặc tính của ngư nhân trên người họ.
Mỗi lần phải trơ mắt nhìn con người biến thành ngư nhân xấu xí méo mó, Đào Nại cảm thấy đôi mắt mình hết lần này đến lần khác bị tổn thương, thật sự sắp mù đến nơi.
May là kết quả khá khả quan, những ngư nhân này từng tên từng tên chết dưới tay Quý Hiểu Nguyệt và Tiểu Lăng.
Nhưng trị số tinh thần của Đào Nại cũng vì vậy mà tụt dốc một cách khoa trương, rất nhanh đã tiêu hao gần hết năm giờ.
Nàng không để ý đến những chuyện khác, từng đợt giày vò đau nhức dữ dội truyền đến trong đầu, cảnh sắc trước mắt cũng bắt đầu tối sầm lại.
Tất cả chuyện này, đều là dấu hiệu cho thấy nàng đã lạm dụng thiên phú.
Nuốt nước miếng, đè nén cảm giác buồn nôn trào lên từ lồng ngực, Đào Nại cố gắng chống chọi, tiếp tục dùng âm dương nhãn để quan sát.
Hiện tại chỉ còn lại một con cá người chưa tìm thấy.
Nhưng những người khác xung quanh hiện tại đều bình thường, tại sao lại không tìm thấy con cuối cùng chứ?
Nhắm mắt nghỉ ngơi mấy giây, Đào Nại lại toàn tâm toàn ý một lần nữa sử dụng thiên phú âm dương nhãn.
Ngay khoảnh khắc này, toàn bộ sảnh triển lãm thứ hai điên cuồng rung chuyển, kèm theo tiếng oanh minh, trần nhà phía trên đỉnh đầu Đào Nại bị một bàn tay khổng lồ đầy vảy cá xốc lên.
Đôi mắt cá chết tối tăm xuyên qua kẽ hở trên nóc nhà nhìn vào trong sảnh triển lãm, con ngư nhân khổng lồ vừa giết Cố Lang Tinh cong lên khóe miệng đỏ tươi, phát ra tiếng cười dính nhớp đáng sợ: "Hi hi hi, phát hiện lũ loài người hôi thối không tôn trọng ngư nhân rồi, hôi quá hôi quá. Các ngươi không được không tôn trọng ngư nhân, không thể không được."
Cùng với tiếng oanh minh, nóc nhà bị xốc tung, ngư nhân khổng lồ nhấc cái xiên cá rỉ sét, dùng sức đâm thẳng xuống đầu Đào Nại!
Khoảng cách gần như thế, Đào Nại hoàn toàn không có chút sức phản kháng nào!
Mùi tanh nồng nặc xộc vào mặt, Đào Nại vội vàng lùi lại muốn trốn tránh.
Nhưng đúng vào thời điểm mấu chốt này, một cảm giác choáng váng mãnh liệt ập đến, khiến bước chân của nàng loạng choạng dữ dội.
Lập tức mất đi cơ hội bỏ trốn tốt nhất, Đào Nại nhìn chiếc xiên cá sắc nhọn đẫm máu ngày càng lớn trong tầm mắt.
Ý thức dần dần mơ hồ, Đào Nại hình như nghe được tiếng King và Thập Thất trong cơ thể đang tranh giành nhau muốn thoát ra.
Nhưng nàng không thể động đậy, cả người tựa như bị đình trệ, một luồng lạnh lẽo truyền đến.
Ầm ——!
Cùng với một tiếng vang lớn, Đào Nại bị một bàn tay to kịp thời kéo đi, mà chỗ nàng vừa đứng đã bị chiếc xiên cá từ trên trời giáng xuống trong nháy mắt xuyên thủng.
Cơn đau kịch liệt trong tưởng tượng cũng không ập đến, Đào Nại chớp mắt, cảm nhận được cái ôm ấp có chút quen thuộc này, nhìn về phía Thương Minh đang ôm mình.
Từ góc độ này nàng có thể thấy được rõ ràng cằm và yết hầu nhô ra của người đàn ông, đường cong quả thật được tạo ra bởi bàn tay của thượng đế, hoàn hảo và quyến rũ.
Cánh tay rắn chắc mạnh mẽ của Thương Minh ôm chặt Đào Nại, ôm ngang nàng rồi nhảy lên, lại lập tức nhảy lên rất cao, dễ dàng tránh được lần công kích thứ hai của chiếc xiên cá theo sau.
Không khỏi kinh ngạc trước sức bộc phát đáng sợ của Thương Minh, Đào Nại nhìn thấy chiếc xiên cá khổng lồ lao đến từ phía sau lưng họ.
"Thương Minh... a!" Đào Nại vừa kêu lên, Thương Minh liền đột ngột xoay người lại.
Ầm ——!
Lại là một tiếng nổ lớn rung trời, chiếc xiên cá đánh xuyên qua chỗ bọn họ vừa đứng, lướt qua người bọn họ, chỉ thiếu chút xíu là có thể xuyên thủng đầu bọn họ.
Đào Nại theo bản năng vươn tay, ôm chặt cổ Thương Minh.
Lúc này, Thương Minh mới cuối cùng cho nàng một ánh mắt.
"Gọi cái gì." Giọng nói trầm thấp của người đàn ông tràn ngập sự chán ghét nhàn nhạt, nhưng lại càng ôm chặt nàng hơn.
Những người xem ma trong phòng phát sóng trực tiếp 9210 thấy cảnh này, hoàn toàn không thể ngồi yên:
【 a a a a! Mẹ ơi! Ta lọt hố CP rồi! 】 【 mẹ ta ơi, motif anh hùng cứu mỹ nhân cẩu huyết hơi bị dễ lọt hố, làm sao bây giờ? 】 【 là ảo giác của tôi sao? Tôi hình như thấy xung quanh hai người bọn họ tràn ngập bong bóng màu hồng phấn! 】 【 a a a! Tôi không cho phép! Con gái mau đến ôm mẹ đi, đàn ông toàn là đồ chân heo! 】 Đúng lúc đám người xem ma càng lúc càng phấn khích, Thương Minh lại mấp máy môi: "Cứu ngươi không phải để xem ngươi ngẩn người, tiếp tục tìm."
Bộp -!
Trong khoảnh khắc này, bong bóng màu hồng phấn vốn đang lơ lửng bên cạnh Đào Nại và Thương Minh vỡ tan ngay lập tức.
Sau khi được nhắc nhở, Đào Nại trong nháy mắt tỉnh táo lại, tiếp tục tập trung quan sát kỹ tình hình xung quanh.
Cảm giác bị đè nén xung quanh ép nàng bình tĩnh lại, cảm nhận khí tức xung quanh.
Ngư nhân hung tàn, hơn nữa trên người chúng đều tràn ra một mùi tanh cá nồng nặc, nàng phải nắm chắc đặc tính này để tìm ngư nhân.
Hít một hơi cái hương vị trong không khí, Đào Nại gắng gượng nén cảm giác buồn nôn, cuối cùng cũng nhạy bén phát hiện một tia mùi tanh.
"Ở đằng kia!" Đào Nại đưa tay chỉ vào bức tranh cách đó không xa.
Trong bức tranh, cô bé giống y hệt Đào Nại một lần nữa hiện ra.
Nhìn thấy Đào Nại, cô bé trong bức tranh có gương mặt vốn dĩ mềm mại đáng yêu trong nháy mắt biến dạng, thân thể giống như bị đột ngột bơm phồng lên như bóng bay, phình to lên với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.
Trơ mắt nhìn cô bé có gương mặt giống hệt mình trở nên dữ tợn méo mó, Đào Nại càng lúc càng thấy ớn lạnh.
Không đợi Đào Nại mở miệng, Thương Minh đã buông lỏng một tay.
Cảm giác mất trọng lượng ập đến, tim Đào Nại thắt lại, theo bản năng càng dính chặt lấy Thương Minh hơn.
Khóe miệng cong lên một đường cong mơ hồ dễ hiểu, Thương Minh búng tay, một viên bi đầu ma bắn ra, trúng ngay cô bé trong tranh.
Thân thể cô bé như bị nghiền nát thành thịt, hóa thành một đám huyết vụ trên bức tranh ố vàng.
Con ngư nhân khổng lồ lúc nãy còn đang nổi giận cũng không thấy bóng dáng đâu, Đào Nại vội vàng kiểm tra trị số tinh thần của mình.
【Trị số tinh thần: 35/100】 Nhìn thấy con số nguy hiểm này, cả người Đào Nại đều xuống tinh thần.
Trong phòng phát sóng trực tiếp 9210, những người xem ma cũng thấy trị số tinh thần ít ỏi đáng thương còn lại của Đào Nại:
【Từ đầu đã phế nhiều trị số tinh thần như vậy, tôi thấy Đào Nại lát nữa cũng tàn rồi.】 【 Nói vớ vẩn! Đào thần còn có nhân cách khác chống lưng mà, tuyệt đối có thể lật ngược tình thế.】 【 Sao mọi người lại chỉ bàn về trạng thái của con gái vậy? Chỉ có tôi quan tâm đến việc con gái còn đang được Thương Minh ôm trong ngực thôi à! 】 Đào Nại cũng nhận thức được điểm này, vội rời khỏi vòng tay của Thương Minh, lùi lại vài bước giữ khoảng cách nhất định với hắn.
Nàng muốn nói cảm ơn với Thương Minh, nhưng chưa kịp mở miệng đã cảm thấy trời đất quay cuồng.
Cảm giác choáng váng mãnh liệt ập đến, khiến cổ họng Đào Nại khô khốc, chân không khống chế được mà ngã về phía trước.
(hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận