Ta Tại Minh Phủ Trực Tiếp Tinh Thần Phân Liệt Sau Bạo Hồng

Ta Tại Minh Phủ Trực Tiếp Tinh Thần Phân Liệt Sau Bạo Hồng - Chương 189: Không cảm thấy ta đáng thương sao (length: 7689)

"Vậy nên, hiện tại là hệ thống đang nhắc nhở chúng ta đi tìm công thức chế tạo đầu cá giao ngư sao?" Quý Hiểu Nguyệt hiểu rõ ý đồ này, lập tức tràn đầy hứng thú: "Thật ra đây cũng là chuyện tốt, nếu như chúng ta thật sự có thể học được cách chế biến món đầu cá giao ngư ngon như vậy, đợi sau này rời khỏi phó bản liền có thể dùng bí quyết này tự mở tiệm."
Lạc Miên Miên một tay chống dù nhỏ, một tay ôm búp bê, đánh giá Quý Hiểu Nguyệt một cái rồi cười lạnh nói: "Ý tưởng của ngươi thật là ngây thơ. Đầu cá giao ngư là đồ trong phó bản, làm sao có thể là thứ gì tốt?"
"Ta đồng ý với Lạc Miên Miên. Thật ra không giấu gì các ngươi, mỗi lần xem thấy đầu cá giao ngư, trong lòng ta đều tự nhiên cảm thấy rất ghê, luôn có cảm giác đó không phải thứ gì tốt." Nhớ lại đủ chuyện về đầu cá giao ngư, Đào Nại trong dạ dày không nhịn được lại cuộn trào.
Quý Hiểu Nguyệt thấy Đào Nại cả hai đều nói vậy, có chút khẩn trương đưa tay đẩy kính: "Mọi người đừng làm tôi sợ chứ..."
"Rốt cuộc là tình huống thế nào, vẫn phải đợi đến nhà ăn Thâm Lam mới biết." Thương Minh nói, đi về phía cửa thư viện trước.
Nhà ăn Thâm Lam cách thư viện không xa, khi Đào Nại lén lút vào nhà ăn thì còn khoảng một tiếng năm mươi phút nữa là tới ba giờ.
Vì chưa tới giờ mở cửa của nhà ăn Thâm Lam, nên tiền sảnh nhà ăn một mảnh tối om, tấm rèm dày che gần hết ánh nắng từ bên ngoài vào, khiến cả nhà ăn nhuốm một màu u ám.
Nhớ lại lần trước ngồi ăn cơm ở đây, dáng vẻ kỳ quái của đám thực khách trong nhà ăn, Đào Nại thấy bên trong ngoài bọn họ ra chẳng có ai, thấp giọng hỏi: "Nếu muốn điều tra, có phải chúng ta nên đi ra phía sau bếp trước không?"
"Có thể là chúng ta ăn mặc thế này, rất dễ bị phát hiện. Tôi nghĩ chi bằng tìm xem có chỗ nào dành cho nhân viên nhà hàng hay không, ít nhất cũng nên thay đồ đã." Quý Hiểu Nguyệt nói, nhìn Lạc Miên Miên đầy ẩn ý.
Thật ra cả ba người đều ăn mặc khá bình thường, chỉ có Lạc Miên Miên, phong cách trang điểm quá nổi bật.
"Vậy thì chia ra tìm đi." Thương Minh nói, đi trước về bên trái.
Đào Nại cũng đi về phía bên trái.
Người thì đi trước kẻ lại lùi, chia nhau tìm, Đào Nại phát hiện ở lại đây càng lâu, mùi tanh nồng càng nồng đậm.
Mùi này quá gắt, luôn quanh quẩn chóp mũi Đào Nại, khiến nàng không khỏi thấy buồn nôn.
Ngay lúc Đào Nại cảm giác mũi mình sắp bị hun rơi, một loạt tiếng bước chân bỗng vang lên từ hành lang tối sau lưng.
Lạch cạch, lạch cạch.
Tiếng bước chân quỷ dị này nghe không giống người thường, ngược lại như có ai đó đang đi đôi giày da dính nước, từng bước chân lên xuống thất thường, đang chậm rãi tiến đến gần nàng từ bóng tối.
Nỗi sợ hãi tột độ như bàn tay vô hình leo lên lưng Đào Nại, thân thể nàng không kìm được run lên.
Nàng không nói hai lời, lật khăn trải bàn trắng trên bàn ăn bên cạnh, nhanh chóng chui xuống gầm bàn.
Lạch cạch lạch cạch lạch cạch.
Tiếng bước chân của "Kẻ đó" càng lúc càng gần, mùi tanh nồng theo đó xộc vào mũi, theo nhịp thở chậm rãi xâm nhập phổi nàng, làm cho nàng càng thêm khó thở.
Qua khe hở của khăn trải bàn, Đào Nại thấy được quái vật hình người.
Hắn từ trên xuống dưới đều là da đen nhẻm, tựa như đang mặc một chiếc áo cao su quá nhỏ, đến mức da thịt toàn thân đều bị dồn lại một chỗ, từng mảng da ánh lên thứ ánh sáng kỳ quái, dịch nhờn theo bước chân hắn mà nhỏ xuống mặt đất, cái mùi hôi thối bay lơ lửng trong không khí chính là từ đó phát ra.
Mà quan trọng nhất là con quái này lại mọc một cái đầu cá giao ngư đen ngòm!
Đào Nại kinh hãi tột độ, bỗng thấy con ngươi cá trên đầu giao ngư đảo một cái, đột nhiên nhìn về phía nàng.
Nhanh chóng cúi người xuống che miệng bằng hai tay để không phát ra tiếng động, Đào Nại toát một lớp mồ hôi lạnh, nàng không dám động đậy, nghe tiếng bước chân lạch cạch đến gần, cho đến khi đến phía sau nàng.
Sau đó, nàng thấy khăn trải bàn giật giật, con người cá giao này vậy mà lại luồn cái chân đen ngòm vào gầm bàn.
Mùi hôi thối nồng nặc xộc thẳng vào mặt, Đào Nại không dám lên tiếng.
Mồ hôi lạnh thấm đẫm quần áo, nàng không nhịn được cúi đầu nhìn, kết quả phát hiện năm ngón chân của người cá giao này đều dính lại với nhau, vảy cá đen kịt bao phủ toàn bộ bàn chân hắn.
"Khát, khát quá." Người cá giao bỗng nhiên lên tiếng, kèm theo tiếng gãi xột xoạt, như đang cào những vảy cá trên người xuống.
Âm thanh kỳ quái mà quen thuộc, khiến Đào Nại không khỏi nhớ đến mặt Phan Vũ Phàm.
Cảm giác tay chân mình dần dần lạnh băng, Đào Nại không dám nghĩ nữa.
Trong đầu nàng chợt nảy ra một ý nghĩ khác.
Vì sao nhà ăn Thâm Lam chỉ bán đầu cá giao ngư?
Có đầu cá thì ắt phải có thân cá, có thể là vì thân cá có vấn đề gì đó mà không bán được chăng?
Cũng giống như người cá giao trước mặt, rõ ràng là một thân thể giống người mà lại mọc cái đầu cá...
Trong đầu hiện ra cảnh đầu cá giao ngư khi mới đến nhà ăn Thâm Lam lần đầu, Đào Nại cuối cùng cũng hiểu vì sao nàng lại thấy đầu cá giao ngư giống đầu người như vậy.
Bởi vì nó vốn dĩ không phải đầu cá, mà là đầu người!
Ngay lúc Đào Nại ý thức được điều này thì cái chân bên cạnh nàng bỗng nhiên giật giật.
Trái tim Đào Nại suýt chút nữa nhảy khỏi cổ họng.
Nhưng cảnh tượng đáng sợ trong tưởng tượng lại không hề xảy ra, người cá giao chậm rãi rút chân về, sau đó như bị cái gì đó hấp dẫn mà từ từ đi xa.
"Hô..." Toàn thân Đào Nại như bị rút hết sức lực, cả người mềm nhũn ra đất.
Khoảnh khắc kinh hãi vừa trải qua như còn hiện trước mắt, Đào Nại còn chưa kịp thở phào thì khăn trải bàn bỗng bị người ta lật lên.
"A!" Đào Nại giật mình nhảy dựng, theo bản năng nắm chặt tay, rồi giáng một đấm mạnh vào mặt kẻ kia.
"A! Đau quá!" Đối phương kêu lên sợ hãi, ngã nhào xuống đất.
Cảm giác giọng của người này có chút quen tai, đáy mắt Đào Nại hiện lên vẻ nghi hoặc, mở đèn pin bên người, soi về phía người đó.
"Hạ Mông? Sao lại là cậu?" Đào Nại vừa nói dứt lời thì Thương Minh, Quý Hiểu Nguyệt và cả Lạc Miên Miên vốn đang trốn ở các góc khác của nhà ăn cũng chạy tới.
Hạ Mông bị đánh thành mắt gấu trúc, ngay cả kính trên sống mũi cũng rớt xuống, nhưng cậu ta không hề bận tâm tới việc kêu đau, trong mắt toàn là vẻ sợ hãi: "Mọi người thấy đúng không? Mọi người cũng thấy Phan Vũ Phàm biến thành quái vật đúng không?"
"Vậy nên con người cá giao đó thật sự là Phan Vũ Phàm?" Sự nghi ngờ trong lòng trở thành sự thật, Đào Nại cũng cảm thấy một luồng cảm giác quái dị xộc đến.
(Hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận