Ta Tại Minh Phủ Trực Tiếp Tinh Thần Phân Liệt Sau Bạo Hồng

Ta Tại Minh Phủ Trực Tiếp Tinh Thần Phân Liệt Sau Bạo Hồng - Chương 119: Ngươi miệng như thế nào (length: 8368)

Cái tên nam nhân này quả nhiên không phải người!
Có lẽ nàng từ trên người hắn cũng không cảm nhận được khí tức quỷ quái.
Điều này càng khiến Đào Nại cảm thấy nam nhân trước mắt vô cùng nguy hiểm, theo bản năng muốn cách xa hắn một chút.
"Cũng đâu có phải vậy. Chẳng phải lúc trước ngươi cũng muốn giết ta sao? Ta lại đâu có đắc tội gì ngươi..."
Đào Nại vừa dùng giọng điệu mềm mại nói vừa lùi người ra sau, Thương Minh liếc mắt nhìn xuống cổ nàng.
Lúc này, lớp ngụy trang trên người Đào Nại đã hoàn toàn mất hiệu lực, chiếc cổ thiếu nữ tựa cổ thiên nga, trông yếu ớt mà thanh mảnh.
Rõ ràng là một tiểu gia hỏa yếu đuối như vậy, nhưng hết lần này đến lần khác hết lần này đến lần khác qua mặt được hắn.
Quan trọng hơn là, nàng lại có thể khiến hắn cảm nhận được những cảm xúc mà đáng lẽ chỉ có nhân loại mới có.
Hắn là thần, vốn không nên có những cảm xúc đó.
"Lần trước ngươi suýt chút nữa giết ta, gây cho ta một cú sốc và bóng ma tâm lý rất lớn. Lần này ngươi cứu ta, coi như là huề nhau."
Lần trước, nàng cũng đã tốn hết sức lực mới trốn thoát được.
Đào Nại cảm thấy cả hai có thể coi như hòa, thấy Thương Minh cứ nhìn chằm chằm cổ mình, nàng không khỏi đưa tay che cổ lại, "Ngươi sẽ không lại muốn giết ta chứ?"
Nàng nhớ tới có một loại biến thái như vậy.
Khi muốn giết một người, kiểu gì cũng phải tự mình hành hạ đối phương đến chết.
Vậy người này cứu hắn, có phải cũng muốn tự tay hành hạ nàng đến chết hay không?
Thì thà nàng chết dưới lưỡi rìu của gã kia còn hơn.
Thương Minh không trả lời câu hỏi của Đào Nại, ngón tay thon dài khẽ vẫy.
Một dòng nước trói buộc thân thể Đào Nại, kéo nàng về phía Thương Minh.
Thân thể bị dòng nước kia vững vàng khống chế, lòng Đào Nại trong nháy mắt nguội lạnh.
Nàng tuyệt vọng nhắm mắt, mím chặt môi.
Dù sao cầu xin tha thứ với tên biến thái này cũng vô dụng, hôm nay nàng khó thoát khỏi cái chết, chi bằng giữ lại một chút tự tôn đi.
Thương Minh thấy Đào Nại nhắm mắt lại, gương mặt tuấn tú dần dần tiến gần đến nàng.
Đào Nại cảm thấy đôi môi mỏng lạnh lẽo mềm mại của gã chạm vào môi mình, kinh hãi lập tức mở to mắt.
Hoàn toàn không cho nàng bất cứ cơ hội phản kháng nào, gã trực tiếp cạy mở môi răng nàng.
Chẳng lẽ gã định làm chuyện này với nàng trước, sau đó mới giết nàng sao?
Thật là đồ biến thái!
Nghĩ vậy, cơn giận bùng lên trong lòng Đào Nại, gắng gượng đưa chân lên trong làn nước, đá về phía hạ bộ của Thương Minh.
Lần này, Thương Minh đã chuẩn bị.
Nhanh tay túm lấy cái chân không thành thật kia của nàng, rồi kéo nàng về phía trước.
Cả người Đào Nại đổ nhào vào ngực Thương Minh, giằng co kịch liệt: "Đồ biến thái! Muốn giết thì giết đi, đừng hòng chiếm tiện nghi của ta!"
Dù nàng sợ chết, nhưng cũng có giới hạn của mình.
Nếu bị tên hỗn đản này chiếm đại tiện nghi, vậy nàng chết cũng không nhắm mắt.
Biến thành quỷ ác cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.
Thương Minh cúi mắt nhìn cô gái như con mèo xù lông trong lòng mình, ánh mắt suy xét như đang nhìn một món đồ chơi thú vị.
Đào Nại giãy giụa đến mức toàn thân gần như cạn kiệt sức lực, vẫn không thể nào thoát khỏi sự trói buộc của Thương Minh dù chỉ một chút.
Sức lực ít ỏi của nàng đối với hắn mà nói, hoàn toàn như kiến lay cây.
Trong đôi mắt đen láy lóe lên một tia hung quang, Đào Nại nghiến răng, sau đó há miệng, dùng chút sức lực cuối cùng, nhắm ngay cánh tay đang gác ngang xương quai xanh của Thương Minh cắn mạnh vào.
Răng nanh nhọn hoắt của thiếu nữ trực tiếp cắn nát da thịt trên cánh tay gã.
Cảm giác đau đớn đột ngột ập tới, Thương Minh khẽ cau mày.
Nhưng hắn vẫn không động đậy, tùy ý Đào Nại cắn.
Đến khi sức lực cuối cùng cạn kiệt, miệng đầy vị máu tanh, Đào Nại mới buông miệng ra.
Chỉ thấy trên cánh tay gã xuất hiện một loạt vết răng rướm máu chỉnh tề, trông cũng thấy đau.
"Muốn chém giết muốn róc thịt tùy tiện, nhưng không được phép chiếm tiện nghi của ta!" Đào Nại thấy mình đã cắn Thương Minh thành ra thế này rồi, mà đối phương vẫn không mảy may động đậy, nước mắt không kìm được trào ra.
Nàng thật muốn chết.
Đối phương quá mạnh, hoàn toàn không địch lại.
Thật không nỡ.
Nước mắt rơi xuống cánh tay Thương Minh mang lại cảm giác nóng rát quen thuộc, Thương Minh liếc nhìn vết răng trên cánh tay mình, "Bây giờ người bị thương là ta, ngươi khóc cái gì?"
Đào Nại lười trả lời câu hỏi của Thương Minh, im lặng rơi lệ.
Nàng sắp chết rồi, lẽ nào trước khi chết còn phải quản được cảm xúc của mình sao?
Thương Minh túm lấy vai Đào Nại, xoay người nàng đối diện với mình.
"Nếu như ta muốn giết ngươi, ngươi sẽ không có cơ hội sống đến bây giờ. Rõ chưa?"
Đào Nại nghe vậy, nước mắt lập tức ngừng lại, ngẩng đôi mắt đỏ hoe nhìn Thương Minh: "Ngươi không giết ta? Thật sao?"
Giọng nói vốn ngọt ngào mềm mại của thiếu nữ xen lẫn giọng mũi nồng đậm, nghe càng thêm đáng thương.
Thương Minh không khỏi đặt tay lên ngực tự hỏi, hắn bắt nạt nàng ư?
Vì sao nàng làm như thể bị hắn bắt nạt đến thê thảm lắm vậy?
"Nếu như ngươi còn khóc nữa, có thể ta sẽ đổi ý đấy." Thương Minh lạnh lùng nói.
"Ta không khóc..." Đào Nại vừa nói vừa nấc một tiếng, vội đưa tay bịt miệng lại.
Đôi mắt to đỏ hoe đầy tủi thân nhìn Thương Minh.
"Bây giờ nghĩ ra muốn báo đáp ta như thế nào chưa?" Thương Minh dịu giọng hỏi.
Đào Nại lắc đầu, nàng không dám nói dối trước mặt Thương Minh nữa, nàng cảm thấy tên này có thể nhìn thấu mọi chuyện.
Nếu nàng lại mạo hiểm chọc giận hắn mà nói dối, có thể nàng thật sẽ mất mạng.
Thương Minh từ từ nhướng mày: "Chưa nghĩ ra cũng không sao. Ta có thể cho ngươi thời gian suy nghĩ từ từ. Chờ khi rời khỏi phó bản này rồi, đến gặp ta."
Nói xong, tay Thương Minh khẽ chạm vào mi tâm Đào Nại.
Đào Nại còn chưa kịp hỏi Thương Minh muốn gặp hắn ở đâu, một lực đẩy cực lớn đã đẩy nàng ra khỏi chỗ.
Thần sắc hoảng hốt một lát, đến khi Đào Nại tỉnh táo lại, nàng đã trở lại căn phòng nồi hơi.
Theo bản năng nàng cúi đầu nhìn trang phục của mình, lại trở về dáng vẻ con trai mà nàng ngụy trang.
Cạch -
Cùng với tiếng bật đèn, ánh đèn ấm áp chiếu sáng cả phòng nồi hơi.
"Chỗ này âm khí nặng quá! Phòng nồi hơi này chắc bỏ hoang lâu rồi..." Giọng của Chân Soái vang lên sau lưng Đào Nại.
Đào Nại quay đầu lại, thấy Chân Soái và Giới Du đều đang đánh giá môi trường xung quanh, như thể vừa mới cùng nàng vào đây.
Mọi chuyện vừa xảy ra chắc chắn không phải ảo giác, xem ra chỉ có mình nàng đen đủi gặp phải chuyện lạ.
Vậy suy đoán của nàng chính là vừa nãy có hiện tượng thời gian ngừng lại, nên Giới Du và Chân Soái cũng không phát hiện ra sự khác thường của nàng.
Nếu không thì cũng không còn lời giải thích nào hợp lý hơn.
Đầu óc có chút rối bời, Đào Nại cố gắng xua đuổi những hình ảnh vừa ở cùng Thương Minh ra khỏi đầu, lại một lần nữa quan sát kỹ hoàn cảnh căn phòng.
Chỉ thấy trên mặt đất căn phòng nồi hơi phủ một lớp bụi dày, vứt ngổn ngang nến hương chưa đốt và tiền giấy, phía trước nồi hơi đặt một cái bàn, trên bàn bày những đồ cúng đã hỏng nát không thể nhận ra là vật gì, còn có một ít bùa chú.
Người xem livestream quỷ phòng 9210:
[Cuối cùng cũng có hình ảnh! Mọi người mau nhìn, miệng tiểu khả ái làm sao vậy?] [Cái miệng nhỏ này sao lại sưng đỏ? Giống như bị hôn ấy!] [Không phải là ***** chứ! Không thể nào?!] Lúc này, ánh mắt của Chân Soái cũng bị đôi môi có phần ửng đỏ của Đào Nại thu hút.
"Đại ca, miệng anh làm sao thế?"
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận