Ta Tại Minh Phủ Trực Tiếp Tinh Thần Phân Liệt Sau Bạo Hồng

Ta Tại Minh Phủ Trực Tiếp Tinh Thần Phân Liệt Sau Bạo Hồng - Chương 13: Đầu bếp trưởng Lý Hữu (length: 8248)

"Vậy ngươi lên lầu ba làm gì?" Xa Bội Bội vẫn không chịu bỏ cuộc.
Nàng và Vương Sài đều tìm được đạo cụ ở lầu ba, đồng thời kích hoạt nhiệm vụ chính tuyến của mình.
Nhiệm vụ chính tuyến của nàng là sống sót bình yên trong bảy ngày của trò chơi này. Còn nhiệm vụ chính tuyến của Vương Sài là giúp đầu bếp trưởng Lý Hữu tìm con gái mất tích.
Nhiệm vụ của nàng là sống sót, đơn giản hơn nhiều so với Vương Sài.
Nhưng trong phó bản này, muốn tiếp tục sống, nàng nhất định phải dựa vào Vương Sài.
Vậy nên phải giúp Vương Sài tìm kiếm manh mối nhiều nhất có thể.
Mà Đào Nại lúc đó hẳn là cũng đang dọn dẹp vệ sinh ở lầu hai, vậy mà lại lưu lại một khoảng thời gian ở lầu ba, chắc chắn là có thu hoạch.
Đào Nại căn bản không muốn nói nhảm với Xa Bội Bội nữa, trực tiếp đẩy nàng ra, sau đó nhanh chân đi về phía cửa mua cơm.
Xa Bội Bội không ngờ tới nên bị đẩy lảo đảo suýt ngã, nhìn Đào Nại bằng ánh mắt đầy vẻ khó tin.
Nàng ta lại dám động tay động chân?
Cảnh này, Vương Sài ở đằng xa đều thấy rõ cả.
Ánh mắt dõi theo Đào Nại, người đàn ông khẽ đưa lưỡi liếm răng hàm, đáy mắt thoáng hiện tia lạnh lùng, nhưng rồi lại vụt qua ngay.
Đến cuối hàng, Đào Nại nghiêng người trong hàng, liếc mắt nhìn vào trong cửa sổ.
Nhà ăn lớn như vậy, vậy mà chỉ có một cửa mua cơm.
Đằng sau cửa sổ thủy tinh có một bóng người mập mạp đang bận rộn, ánh mắt Đào Nại bỗng khựng lại.
Người đang bận bịu mua cơm, không lâu trước nàng đã từng gặp.
Trong ảnh gia đình Lý Tiểu Minh, người đàn ông mập mạp kia nhìn có vẻ trẻ hơn một chút, nhưng trên ảnh, Lý Tiểu Minh nhìn cũng nhỏ tuổi hơn hiện tại. Ngoài dấu vết thời gian, người đang mua cơm nhìn giống hệt người đàn ông béo trong ảnh gia đình.
Người này hẳn là cha của Lý Tiểu Minh.
Đào Nại chìm vào suy tư.
Nhiệm vụ chính tuyến của nàng liên quan đến nhà Lý Tiểu Minh, nên những nhân vật tiếp cận manh mối là không thể tránh khỏi.
Nhưng nàng phải tiếp cận như thế nào?
Xa Bội Bội lại về bên cạnh Vương Sài.
"Nàng vẫn không chịu?" Vương Sài nhỏ giọng hỏi Xa Bội Bội.
"Ta khẳng định là trong tay nàng chắc chắn có đạo cụ, nhưng nàng không tin chúng ta có thể bảo vệ nàng. Nàng vốn nhát gan, có lẽ lần này bị dọa quá rồi. Nên không muốn tin người khác."
Vương Sài cười nhạt một tiếng, hắn ghét nhất là người khác nghi ngờ thực lực của mình.
"Sẽ có lúc nàng chủ động cầu chúng ta thôi, trước mắt đừng quan tâm đến nàng."
Xa Bội Bội rũ mắt che đi vẻ không cam tâm, gật đầu.
Rất nhanh, Đào Nại đến trước cửa mua cơm.
Đứng gần lại, nàng thấy tấm thẻ nhân viên đeo trước ngực người đàn ông mập mạp.
- Đầu bếp trưởng, Lý Hữu.
Cũng cùng họ Lý, đúng là cha của Lý Tiểu Minh không sai.
Đào Nại vừa đưa khay ăn ra, một bàn tay lớn đầy dầu mỡ đã từ trong đưa ra, thô lỗ giật lấy khay.
"Toàn đồ bỏ đi! Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn! Có ngày ăn đến chết no cũng đáng!" Lý Hữu vừa mua cơm, miệng vừa lẩm bẩm, kết hợp với tướng mạo hung ác vốn có, trông cực kỳ hung hãn.
Thấy Lý Hữu múc cơm cho vào khay trước, rồi chuẩn bị dùng thìa múc thịt kho tàu, Đào Nại lên tiếng trước một bước:
"Kia...xin lỗi. Tôi ăn chay, có thể không ăn thịt được không?"
Món thịt kho tàu trông rất bình thường, lại tỏa ra mùi thơm khó cưỡng.
Đào Nại cũng bị hương thơm dụ đến chảy cả nước miếng, nhưng lúc này, trong đầu nàng lại văng vẳng mệnh lệnh của y tá mặc đồ đỏ lúc trước, cảnh Xa Bội Bội kéo thi thể Tôn Phương đến nhà ăn.
Môi trường sinh trưởng từ nhỏ khiến dục vọng thèm ăn của nàng thấp hơn người bình thường rất nhiều, đồ ăn đối với nàng chỉ là thứ lấp đầy bao tử, ăn gì không quan trọng.
Vốn chỉ là thăm dò với tâm lý thử xem, Đào Nại cảm thấy radio đã yêu cầu bọn họ đến nhà ăn dùng cơm, vậy thì ăn gì, chắc không phải do họ tự quyết định.
"Lắm chuyện thật." Cũng may, Lý Hữu chỉ mỉa mai một câu, rồi múc rau cho vào khay cơm của Đào Nại, "Cô bé, đừng lấy cớ giảm cân mà bày vẽ. Không ăn thịt thì lấy sức đâu làm việc."
Nói xong, người đàn ông mập mạp bất ngờ quay đầu lại, nở một nụ cười quỷ dị với Đào Nại.
Trong khoảnh khắc đó, một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng Đào Nại, nàng vội nói cám ơn với Lý Hữu, rồi bưng khay ăn đi về phía góc nhà ăn có chỗ trống.
Các bệnh nhân đều đang ăn cơm rất yên tĩnh, động tác của họ mang vẻ thuần thục cứng nhắc, động tác và tần suất ăn như được đúc khuôn ra.
Những người chơi khác cũng đang ăn cơm trong yên lặng, trong chốc lát, nhà ăn lại trở về vẻ tĩnh mịch quái dị.
Rau xanh ăn với cơm, hương vị không ngon như mong đợi, Đào Nại vừa nhai kỹ nuốt chậm, vừa suy nghĩ cách tiếp cận Lý Hữu.
Bỗng nhiên, một tiếng "Rầm" vang lên khi bàn ăn bị đánh đổ, phá vỡ sự tĩnh lặng của nhà ăn, tiếp đó là tiếng kêu hoảng sợ của người phụ nữ.
"Cái, cái kia là cái gì..."
Đào Nại quay đầu lại nhìn về phía nơi phát ra tiếng động.
Người phụ nữ mặc đồ y tá, trên ngực đeo thẻ nhân viên ghi tên Lưu Yến Yến đang mặt mày kinh hãi, tay run rẩy chỉ vào món thịt kho tàu vung vãi trên mặt đất.
Giữa những miếng thịt kho tàu đỏ au, nửa đốt xương ngón tay trắng hếu lộ ra hết sức rõ ràng.
Dạ dày yếu ớt của nàng truyền đến cảm giác run rẩy, dù Đào Nại không ăn món thịt kia, vẫn cảm thấy vô cùng buồn nôn.
Mặt khác người chơi cũng đều muốn món thịt kho tàu, lúc này sắc mặt còn khó coi hơn cả Đào Nại.
Còn các bệnh nhân vẫn cứ yên tĩnh ăn thịt kho tàu, ai nấy đều có vẻ mặt si ngốc, tựa như đang ăn món ngon nhất trần đời, càng khiến bầu không khí khủng bố thêm phần quái dị lạnh sống lưng.
"Tôi không muốn ăn cái này, có thể đổi món khác không?" Lúc này, một người chơi nữa đứng lên, trên thẻ nhân viên ghi tên Hướng Khâu.
Sắc mặt của Hướng Khâu chẳng khá khẩm hơn Lưu Yến Yến là bao, trông sắp sụp đổ đến nơi.
Đào Nại nghĩ rằng hai người này chắc giống mình đều là tân binh.
Bởi vì bốn người chơi còn lại, bao gồm Xa Bội Bội, lúc này chỉ là sắc mặt có chút khó coi mà thôi, ít nhất thì họ còn giữ được vẻ trấn tĩnh.
Lý Hữu ló đầu ra ngoài cửa sổ, nhìn thịt kho tàu rơi vãi trên đất, kéo khóe môi lên, "Phí của quá, hôm nay thịt kho tàu này dùng toàn thịt ngon nhất đó. Hôm nay chỉ có ngần này đồ ăn, lãng phí thì khỏi ăn!"
Vừa nghe lời này, biểu cảm của Hướng Khâu và Lưu Yến Yến lại càng tuyệt vọng hơn.
Quy tắc nhà ăn là không được lãng phí, nếu lãng phí, sẽ như thế nào?
Một giây sau, Lưu Yến Yến đã tự mình chứng nghiệm kết quả của việc lãng phí.
"Tôi muốn rời khỏi cái nơi quái quỷ này! Tôi không muốn tiếp tục ở đây nữa!" Lưu Yến Yến sụp đổ gào lên, nhưng nàng vừa quay người lại, liền bất ngờ khom lưng xuống, "Ọe" một tiếng bắt đầu nôn mửa.
Máu tươi lẫn những mảnh nội tạng theo miệng phun ra không ngừng, cơ thể Lưu Yến Yến cũng nhanh chóng teo tóp lại, tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Giống như quả bóng bị xì hơi, chưa đầy mười giây, cơ thể Lưu Yến Yến từ hình hài đầy đặn ban đầu biến thành một cái xác khô chỉ còn da bọc xương, chết không nhắm mắt trong vũng máu.
- Vẫn còn 1 chương nữa, lát nữa sẽ có ~ cầu bình luận, cầu like, cầu vote ~ có ai có bảo tử nổi bọt không!
(Hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận