Ta Tại Minh Phủ Trực Tiếp Tinh Thần Phân Liệt Sau Bạo Hồng

Ta Tại Minh Phủ Trực Tiếp Tinh Thần Phân Liệt Sau Bạo Hồng - Chương 103: Chết muốn cùng huyệt (length: 8063)

Tô Linh lúc này cũng bắt đầu hành động.
Thân mặc áo liệm đỏ của nữ thi bước đi cứng nhắc, từng bước một hướng Đào Nại tiến tới.
Nhìn những thây ma ngơ ngác kia, rồi nhìn nữ thi mà cảm xúc hoàn toàn không thể dò thấu này, Đào Nại cảm thấy Tô Linh còn khó đối phó hơn những thây ma kia nhiều.
Ngay lúc này, Đào Nại cũng đã tìm được đạo cụ cần thiết trong thương thành Minh phủ.
【 Đinh —— đạo cụ cao cấp: Khế ước nô lệ bất bình đẳng. Mua sắm hoàn thành, lần này khấu trừ 1000 tích phân. 】 【 Đinh —— đạo cụ hạ cấp: Xích chó không thể thoát khỏi. Mua sắm hoàn thành, lần này khấu trừ 200 quỷ tệ. 】
Nghe tiếng hệ thống vang lên rõ ràng, Đào Nại hỏi Giới Du: "Ngươi chọn cùng ta chết trong tay thây ma, hay là cùng ta đi ra khỏi phó bản này rồi mới quang minh chính đại quyết đấu?"
Quỷ khán giả của phòng phát sóng trực tiếp 9210 thấy chiếc áo khoác trên người Giới Du bị thây ma cào rách te tua, đều có chút đồng cảm:
【 Lần này Giới Du sao thế nhỉ? Hắn đâu có giỏi cận chiến, hắn chỉ giỏi dùng ám chiêu sau lưng đối phó con mồi thôi mà, sao lần này lại chọn đối đầu trực diện thế? 】
【 Còn sao nữa, ai mà chẳng muốn thể hiện bản thân trước mặt người kia? Hắn nghĩ phô diễn hết mức để lấy lòng nàng ta thôi. Dù sao cơ hội này có thể ngàn năm có một. 】
【 Với lại hắn chắc là khinh địch, tôi quyết định, nếu cô bé đáng yêu này mà sống sót thuận lợi ra khỏi phó bản, thì sau này cô ấy chính là thần tượng của tôi! 】
Giới Du thật sự mang tâm lý muốn thể hiện thao tác của mình thật tốt trước mặt người mà hắn sùng bái nhất, nên mới chọn cách đối đầu với thây ma và Đào Nại.
Nhưng động lực khiến hắn dũng cảm làm vậy, là do hắn cảm thấy người mới này dù mạnh đến đâu, cũng không thể một mình đấu lại mười thây ma.
Ai ngờ, người chơi trông gầy yếu nhát gan thế này, lại có chiến lực và sức bùng nổ đáng kinh ngạc như vậy? Rõ ràng cô ta bị thương còn nặng hơn hắn, mà cô ta lại chẳng quan tâm gì cả, cứ như không có chuyện gì.
Không thể không thừa nhận mình đã đá trúng tấm thép cứng, Giới Du lại không muốn nhận thua như vậy.
"Ngươi tốt nhất là giết ta ngay đi, nếu không ta sẽ khiến ngươi chết còn thảm hơn."
Nghe Giới Du còn dám mạnh miệng, Đào Nại trực tiếp kéo hắn về phía sau mình.
Lúc này, Tô Linh đã di chuyển đến trước mặt bọn họ.
Cũng ngay lúc đó, một thây ma vừa hay lao tới Đào Nại và Giới Du, Đào Nại đã chuẩn bị nhìn Giới Du máu đổ tại chỗ, thì thấy Tô Linh cứng nhắc nâng tay lên.
Sau đó, một tay đánh bay thây ma kia.
Khoảnh khắc này, Đào Nại có chút choáng váng.
Giới Du cũng không thể tin nhìn Tô Linh.
Vốn dĩ, thây ma không nghe lời hắn đã đủ khiến hắn kinh ngạc rồi.
Càng khiến hắn khó hiểu hơn là, nữ thi này rõ ràng có ý thức của riêng mình!
Thường xuyên giao du với đủ loại tà môn đồ vật, Giới Du rất rõ, dù là thây ma hay là cương thi trong truyền thuyết, chúng ngoài bản năng ăn uống và tấn công ra, hiếm khi có ý thức bản thân.
Mức độ hiếm có này, không thua gì trúng số độc đắc.
Mệnh cách của nữ thi này khi còn sống, không đơn giản.
Nghĩ tới đây, ánh mắt Giới Du nhìn Tô Linh trở nên sâu xa.
Có lẽ là bị sự hung tàn của Tô Linh dọa sợ, mấy thây ma còn lại thấy Tô Linh chắn trước Đào Nại và Giới Du, lại do dự tại chỗ không dám tiến lên.
Thấy vậy, Đào Nại nhíu mày, nhìn Tô Linh đang đứng bất động trước mặt mình.
Cô cũng hoàn toàn không hiểu nữ thi này rốt cuộc muốn làm gì.
Chẳng lẽ muốn chiếm lấy cô và Giới Du, một mình thưởng thức?
"Nguyện... ước, hai cái..." Tô Linh gian nan thốt ra vài chữ từ đôi môi đen ngòm cứng nhắc.
Ánh mắt Giới Du nhìn Tô Linh càng thêm nóng rực.
Nữ thi này lại còn có thể mở miệng nói chuyện?
Bảo bối như vậy mà cũng để hắn gặp được sao?
Đào Nại nhìn thấy sự cuồng nhiệt trong ánh mắt của Giới Du, cô trực tiếp lấy ra chiếc xích chó vừa mới mua, trói Giới Du lại.
Chiếc xích chó màu đen quấn quanh người Giới Du và hai tay hắn, trói hắn thành một chiếc bánh chưng.
"Ngươi dám dùng xích chó trói ta!" Giới Du nhận ra đạo cụ trên người mình, điên cuồng giằng co.
Nhưng hắn càng giãy dụa, chiếc xích chó lại càng trói chặt hơn.
Đào Nại một chân đá Giới Du ngã xuống đất, nhìn về phía Tô Linh, vội vàng hỏi: "Ngươi có hai nguyện vọng, một trong số đó là muốn kết hôn với chồng ngươi đúng không?"
Thời gian còn lại của cô không còn nhiều, nên cô muốn trước khi quay lại, giúp chú thỏ nhỏ của mình thoát khỏi phó bản này.
"Sống... không thể... chung chăn, chết, chết..."
"Ngươi muốn chôn cùng với chồng ngươi?" Đào Nại thấy Tô Linh nói chuyện rất khó khăn, liền hỏi thẳng.
"Chôn, chôn cùng nhau..." Tô Linh chậm rãi nhếch môi.
Nụ cười tràn đầy mong ước ấy, lại hiện lên chút nhu hòa.
"Đây là một trong những nguyện vọng của ngươi, vậy còn nguyện vọng kia, là gì?" Đào Nại hỏi ngay.
Chỉ cần làm rõ thêm một nguyện vọng, cô có thể hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến, mang chú thỏ nhỏ nhà cô rời đi.
Kết quả tiếng nói của cô vừa dứt, Tô Linh đã nâng tay lên bắt đầu đập đầu mình, lộ vẻ rất đau khổ.
"Gả, gả âm nữ... trời sinh, trời sinh..."
Ánh mắt Đào Nại nhiễm lên vẻ nóng nảy hiếm thấy, nhìn Tô Linh vừa đau khổ đập đầu, vừa khó nhọc phun ra chữ, trong lòng có chút sốt ruột.
Cô cảm thấy mình đang cố quá sức, cơ thể này bị thương thực sự quá nghiêm trọng, không cách nào chống đỡ được tinh thần lực mạnh mẽ của cô, cho nên không bao lâu nữa, cô sẽ bị buộc phải rơi vào trạng thái ngủ say.
"Ngươi lại là gả âm nữ?" Lúc này, giọng nói đầy kinh ngạc của Giới Du vang lên.
Tô Linh dường như cũng không nhớ ra mình muốn nói gì nữa, cứ đứng tại chỗ vừa đập đầu, vừa đi tới đi lui.
"Ngươi biết gả âm nữ là cái gì?" Đào Nại quay đầu nhìn về phía Giới Du, cô nhìn thấy vẻ cuồng nhiệt còn khoa trương hơn lúc nãy trong ánh mắt Giới Du.
Giới Du ý thức được mình đã thất thố, hắn nhanh chóng tỉnh táo lại, ngậm chặt miệng không định trả lời.
Lúc này sự kiên nhẫn của Đào Nại đã sắp cạn, cô đang chuẩn bị cho Giới Du một cú đá, thì điện thoại trong túi áo đột nhiên rung lên.
Lấy điện thoại ra, Đào Nại thấy tên hiển thị trên màn hình là Chân Soái, liền ấn nút nghe.
"A a a, đại lão cứu mạng a!" Điện thoại vừa kết nối, trong ống nghe đã truyền đến tiếng thét đầy kinh hoàng và sợ hãi của Chân Soái.
Đào Nại đưa điện thoại ra xa tai mình.
"Ngươi đang ở đâu?"
"Trong cửa hàng tang lễ, chỗ này không có thây ma, ngươi mau tới đi! Xoẹt xoẹt xoẹt..."
Đào Nại còn chưa kịp trả lời Chân Soái, điện thoại đã bị ngắt.
Nhìn điện thoại, Đào Nại rơi vào trầm mặc.
Chân Soái chắc chắn đã gặp phải phiền phức không thể giải quyết, mới gọi điện thoại cầu cứu.
Cho nên hiện tại trước mặt cô là hai con đường, thứ nhất là không quan tâm người khác, tìm cách nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến, sau đó rời khỏi phó bản.
Thứ hai là đi cứu Chân Soái, thời gian của cô chỉ còn lại chưa đầy nửa tiếng, nếu không cẩn thận sau khi cứu Chân Soái xong, cô sẽ phải ngủ say.
Đến lúc đó chú thỏ nhỏ của cô sẽ phải một mình đối mặt với những cục diện rối rắm này.
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận