Ta Tại Minh Phủ Trực Tiếp Tinh Thần Phân Liệt Sau Bạo Hồng

Ta Tại Minh Phủ Trực Tiếp Tinh Thần Phân Liệt Sau Bạo Hồng - Chương 111: Từ đầu đến đuôi tên điên (length: 8259)

Tuy nhiên, Đào Nại rất nhanh phát hiện, cái "Ngốc ngốc" Tô Linh vừa nhìn qua trước mắt, trông có vẻ trẻ hơn một chút so với Tô Linh bị trói.
Tô Linh này mặc váy liền áo màu hồng, trông cũng có chút cũ kỹ.
"Mẹ... Đây là ta ba năm trước?" Tô Linh nhận ra bộ quần áo trên người Tô Linh mặc váy hồng, chính là bộ nàng đã mặc ba năm trước, đáy mắt hiện lên vẻ kinh hãi.
Đào Nại lơ lửng giữa không trung nhìn cảnh này, trong lòng cũng chấn kinh.
Nàng đã gặp kẻ biến thái, nhưng chưa thấy kẻ biến thái như Hình bà cốt.
Thảo nào dị không gian bên trong lại chồng chất lên nhau, Hình bà cốt đã tụ tập những người ở các thời không khác nhau lại, chỉ để thỏa mãn dục vọng biến thái của mình.
Lão bà này tuyệt đối là một con điên từ đầu đến chân!
Hình bà cốt hừ lạnh: "Quá khứ của ngươi cũng là ngươi, ít nhất con mẹ nó nghe lời, không như loại tiện nhân như ngươi cứ luôn cãi lời ta."
Tô Linh vì cảm xúc dao động, thân thể không kiểm soát run rẩy: "Những gì ta làm đều vì muốn mẹ không phạm thêm sai lầm! Mẹ luyện chế những cái tro cốt âm cổ đó chỉ làm tổn hại âm đức của mẹ, không phải A Lâm và Thẩm Tuyền cũng sẽ không..."
"Câm miệng!" Hình bà cốt nổi giận, nàng mấy bước xông tới trước mặt Tô Linh, giơ tay tát cho nàng một cái: "Ta thần thông quảng đại, ta có nhiều trận pháp phù chú như vậy, những thứ phế vật đó sao có thể ảnh hưởng đến ta?! Chính ngươi khắc chết con trai và cháu trai của ta, ta muốn cứu chúng trở về!"
Khóe miệng Tô Linh rỉ máu, hai mắt đỏ ngầu tràn đầy sợ hãi và đau khổ.
Đào Nại nhíu mày, nhìn về những giá đỡ bày tro cốt đàn ngay ngắn ở đằng xa.
Những tro cốt đàn đó đều là tro cốt âm cổ, đây là một loại tà thuật rất âm độc. Nó yêu cầu đem người có mệnh thuần âm thiêu sống thành tro bụi trong lửa lớn, sau đó thu thập oán khí cùng âm khí, dùng tro cốt này phong đàn lại, luyện thành âm cổ.
Linh hồn chủ nhân tro cốt cũng bị giam trong tro cốt đàn, không được siêu thoát, thảo nào đạo cụ tro cốt đàn cô ta có được lại nặng âm khí đến vậy, thì ra là thế!
"Mẹ, mẹ nhất định phải sai một lần rồi lại tiếp tục sao?" Tô Linh từng chữ hỏi.
Mặt Hình bà cốt nhăn nhó dữ tợn: "Sai lầm lớn nhất của ta chính là để loại tiện nhân như ngươi sinh con cho con trai ta, cái đồ sao chổi! Ngươi cứ chờ xem, chỉ cần có được tro cốt âm cổ cuối cùng, ta sẽ phục sinh được A Lâm!"
Nói xong, Hình bà cốt nhìn Tô Linh váy hồng, "Ngươi mang tro cốt đàn ta cần đến đây."
"Ở, ngoài, cửa." Tô Linh váy hồng đáp cứng đờ.
Lúc này Đào Nại mới phát hiện, trên những bình tro cốt trên giá đều vẽ các hoa văn giống như bùa chú, nhìn khá quen mắt.
Đào Nại trong lòng nảy ra một phỏng đoán táo bạo, lại cẩn thận nhìn các tro cốt đàn trên giá.
Chỉ thấy các tro cốt đàn đều tương đối nhỏ, mỗi cái đều ghi tên, giống cái mà cô từng thấy trước đây, chỉ có một tro cốt đàn tên Trần Trạch Lượng là không thấy.
Đó là tro cốt đàn lớn nhất, không ở đây.
Đào Nại cảm thấy việc Tô Linh váy hồng giờ đi lấy tro cốt đàn, chính là lấy tro cốt của Trần Trạch Lượng.
Mà lần trước cô tiến vào dị không gian rõ ràng là muộn hơn hiện tại, vậy nên tro cốt đàn Trần Trạch Lượng chính là đạo cụ cô nhận được.
Đào Nại thấy Tô Linh vẫn luôn nhìn vào những tro cốt trên giá, không nhịn được mà đến gần cô một chút.
Chẳng lẽ nói những "bọn họ" trong miệng Tô Linh hóa thành quỷ áo đỏ kia chính là những hồn phách vô tội bị nhốt trong các bình tro cốt này?
Đào Nại tới sát Tô Linh, ỷ vào đối phương không nhìn thấy mà tùy ý quan sát, lại ngoài ý muốn thấy Tô Linh vừa quay mặt, ánh mắt ngay tức khắc nhìn thẳng vào cô!
"Ngươi là ai?"
Giọng Tô Linh nghi hoặc kinh hãi vang lên trong đầu Đào Nại, thế mà lại đang dùng ý thức giao tiếp với cô.
Đào Nại kinh ngạc ngây người, đột nhiên lùi lại kéo giãn khoảng cách với Tô Linh, sau đó liền nghe tiếng gầm thét của Hình bà cốt từ phía sau vọng đến.
"Tà ma to gan, dám đến chỗ ta làm loạn, còn không mau hiện hình!"
Báo động trong lòng vang lên, Đào Nại quay người nhìn Hình bà cốt, vừa đúng lúc nhìn thấy bùa chú từ tay bà ta bay ra.
"Hiện thân phù, xuất!"
Bùa chú rơi vào ngực Đào Nại, một dòng điện nhỏ lan khắp toàn thân, khiến cơ thể cô trong nháy mắt chết lặng, cả người bất ngờ ngồi sụp xuống đất một tiếng bịch nặng nề.
Mông của cô!
Xương cụt đau tê dại, ngũ quan xinh xắn của Đào Nại đau đớn vặn thành một cục, còn chưa kịp hoàn hồn, đã nghe thấy tiếng Tô Linh lo lắng.
"Mau tránh ra, hỏa phù tới!"
Giây tiếp theo Đào Nại đã thấy một lá hỏa phù bừng bừng cháy bay tới, lăn một vòng trên mặt đất.
Hỏa phù sượt qua người cô, cháy sém quần áo thể thao, để lại một dấu ấn rõ ràng trên cánh tay.
Trán Đào Nại tuột xuống một giọt mồ hôi lạnh, mở tay nhìn bàn tay hơi mờ của mình, tim chìm xuống đáy vực.
Ý thức của cô tiến vào ký ức của Tô Linh, đồng nghĩa với việc hiện tại cô ở trạng thái hồn phách, nếu như thế, chiêu số đối phó hồn phách của Hình bà cốt cũng dùng được với cô, cô nếu bất cẩn, không khéo lại bị bà lão này diệt mất!
"Ư ——!"
Ngay sau đó là tiếng rên của Tô Linh, Đào Nại nghe thấy mùi cháy khét, quay lại thì thấy hỏa phù dán sát vào bụng Tô Linh, đốt cháy da thịt, làm bỏng một mảng phồng rộp.
Nhưng Tô Linh không né tránh, cố chịu đau mà đốt đứt dây thừng trên người, cảm kích nói với Đào Nại: "Cảm ơn cô đã giúp tôi."
Đào Nại vẻ mặt ngơ ngác, lộ ra vẻ khó nói: "Không có gì?"
"Tiện nhân, ngươi thế mà còn dám mời người tới giúp ngươi?!" Hình bà cốt giận tím mặt, lại lấy ra ba lá hỏa phù từ trong ngực, sai khiến Tô Linh váy hồng: "Con dâu, mau trở lại, giết con tiện nhân này và thằng nhóc thúi này cho ta!"
Nghe Hình bà cốt mở miệng gọi là tiện nhân, Đào Nại bất mãn nheo mắt: "Bà phù thủy già, chúng ta làm sao mà miệng tiện bằng bà được. Có thể nhờ bà đừng gào vào mặt tôi được không, tôi sắp bị mùi nước cống từ miệng bà làm cho nghẹn rồi."
"Ngươi, ngươi...!" Hình bà cốt tức run người, sau đó quay lại tát Tô Linh váy hồng một cái, "Đồ phế vật không có mắt, nhanh lên giết bọn họ đi!"
Mặt Tô Linh váy hồng bị tát sưng lên thấy rõ, nhưng cô ta như không cảm thấy đau, như bay xông về phía Đào Nại.
Đào Nại ngoài ý muốn tốc độ của Tô Linh váy hồng nhanh như vậy, đã không kịp tránh.
Vụt -!
Đào Nại đã chuẩn bị tư thế phòng bị, Tô Linh váy hồng lại xuyên qua cơ thể cô.
Tô Linh váy hồng ngây người, Đào Nại cũng ngây người, hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, sau đó Tô Linh váy hồng lại lao về phía Đào Nại một lần nữa.
Lần này Đào Nại không động, đợi đến lúc Tô Linh váy hồng xuyên qua cơ thể cô, định đánh lén thì Tô Linh đã nhanh hơn một bước.
Giơ tay bóp lấy cổ Tô Linh váy hồng, Tô Linh ép cô ta kéo áo xuống, lộ ra một đạo phù chú được vẽ bằng máu tươi trên cổ.
Phù chú quỷ dị lộ ra cảm giác âm trầm, Tô Linh úp lòng bàn tay lên đó, cưỡng ép xóa đi nó.
"A!" Từng luồng khói xanh bốc lên, phù chú bị xóa đi, để lại một vết thương giống như bị bỏng trên cổ Tô Linh váy hồng.
Tô Linh váy hồng đau đớn tột độ, bỗng bộc phát ra sức mạnh đáng sợ, hung hăng đẩy Tô Linh ra.
Tô Linh bị đẩy loạng choạng, ngã mạnh xuống chân Đào Nại.
"Tô Linh, cổ của cô...!" Đào Nại nhìn thấy biến hóa ở cổ Tô Linh, kinh ngạc hiện lên đáy mắt.
(hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận