Ta Tại Minh Phủ Trực Tiếp Tinh Thần Phân Liệt Sau Bạo Hồng

Ta Tại Minh Phủ Trực Tiếp Tinh Thần Phân Liệt Sau Bạo Hồng - Chương 95: Dù linh (length: 7886)

"Thợ săn chính là chuyên đi vào phó bản săn giết người chơi, thu hoạch điểm tích lũy và tiền thuê." Chân Soái trả lời vấn đề của Đào Nại, sau đó dùng ánh mắt lo lắng liếc nhìn nàng một cái, "Ngươi chắc là đã đắc tội một nhân vật rất trâu. Xét về thực lực săn giết người chơi, Giới Du có thể nằm trong top 10 thợ săn."
Đào Nại thản nhiên ồ một tiếng.
Chân Soái thấy nàng phản ứng bình tĩnh như vậy, ngớ ra: "Ngươi không sợ sao? Giới Du còn có biệt danh là chó dại. Ý là ai bị hắn để mắt tới, cuối cùng đều sẽ bị hắn cắn chết."
"Ta sợ thì hắn sẽ không đến giết ta chắc?" Nháy đôi mắt to trong veo, Đào Nại liếc nhìn Chân Soái một cái.
Chân Soái: "..."
Được thôi, hắn hiểu rồi.
Trong lúc nói chuyện, ba người đi đến trước kho hàng.
Lạc Miên Miên dẫn đầu mở cửa đi vào, Đào Nại và Chân Soái theo sát phía sau.
Sở dĩ chọn đến kho hàng của cửa hàng tang lễ, là vì ở chỗ này có thể tìm được tất cả đạo cụ cần thiết cho nghi thức gọi linh dù của Đào Nại.
Chân Soái và Lạc Miên Miên ngồi xuống nghỉ ngơi ở một bên đất gần cửa, Đào Nại tự mình đi tìm đồ vật cô cần.
Rất nhanh, Đào Nại đã ôm một vài món đồ đi đến trước mặt hai người.
Một chiếc dù giấy màu trắng, lư hương, nhang vòng, dây đỏ.
Sau khi đặt mấy thứ đồ này xuống đất, Đào Nại đưa điện thoại cho Lạc Miên Miên: "Phiền ngươi giúp ta quay lại một chút."
Lạc Miên Miên im lặng nhận lấy điện thoại.
Đào Nại không khỏi nhìn Lạc Miên Miên thêm một cái.
Nàng cảm thấy Lạc Miên Miên sau khi tiến hành nghi thức phía sau lưng xong, trông người không ổn, im lặng hơn hẳn, cả người có vẻ hơi buồn bã.
Nàng đoán có lẽ là liên quan đến những thứ mà Lạc Miên Miên đã thấy trong nghi thức.
Nhưng vì Lạc Miên Miên không muốn nói, nên nàng cũng không tiện hỏi nhiều.
Thu lại suy nghĩ, Đào Nại lấy lại bình tĩnh, liền cầm lên dây đỏ, nhanh chóng dùng nó tạo thành một vòng tròn đủ chứa mình.
Sau khi ngồi xếp bằng trong vòng tròn, Đào Nại đặt lư hương ngay trước mặt, sau đó thắp nhang vòng đặt vào, cô thu chân lại ngồi, hai tay nâng chiếc dù giấy trắng lên đỉnh đầu.
"Dù linh, dù linh, mở ra hiển linh, biết lòng ta ưu sầu mà giải sầu cho ta..."
Nhắm mắt, Đào Nại vừa nhẹ nhàng lẩm bẩm, vừa nâng dù vẽ vòng trên đầu.
Chân Soái nhìn cảnh này, không nhịn được dịch mông, tiến lại gần Lạc Miên Miên.
Lạc Miên Miên liếc xéo sang một cái, hắn lại im lặng dời mông, quay về chỗ cũ.
Hắn cũng rất sợ a.
Sao Lạc Miên Miên đối với Hồ Sưu thì ôn nhu như thế, hắn không đẹp trai hơn Hồ Sưu sao?
Trong lòng oán thầm, ngay sau đó Chân Soái lại thấy một cảnh tượng làm hắn sợ đến hồn bay phách lạc.
Chỉ nghe thấy giọng của Đào Nại càng lúc càng nhanh, vòng tay cô cũng càng lúc càng chuyển nhanh, sợi dây đỏ quanh người bắt đầu run rẩy dữ dội, mà nhang vòng trong lư hương cũng đột nhiên tăng nhanh tốc độ cháy.
Khói hương vốn từ từ bốc lên trên, lúc này lại như bị thứ gì đó hút lấy, điên cuồng bốc về bên trái của lư hương.
"Dù linh, dù linh, mở ra hiển linh, biết lòng ta ưu sầu mà giải sầu cho ta..." Cùng với tiếng của Đào Nại vừa dứt, chiếc dù trong tay cô đột nhiên bay ra.
Bốp - Chiếc dù giấy trắng vốn gấp lại, tự động mở ra giữa không trung, lơ lửng trên đầu Đào Nại, bất động.
Một bóng dáng màu trắng gần như trong suốt xuất hiện ngay trước mặt Đào Nại, có thể mơ hồ thấy nó đang cầm chuôi dù.
Đào Nại nhìn thẳng vào bóng dáng màu trắng trước mặt, cô đứng rất gần, có thể nhìn rõ tướng mạo của nó.
Đây là một con quỷ nữ mặc váy trắng, lúc còn sống hẳn là đã phải chịu tai nạn rất nghiêm trọng, mặt đầy vết dao, cổ cũng bị chém một nhát.
Đầu nó mềm oặt rũ xuống vai phải, đầu và cổ chỉ còn một lớp da mỏng manh liên kết.
Trong khoảnh khắc này, Đào Nại cảm nhận được sự tiến bộ của mình.
Với loại quỷ có diện mạo đáng sợ như này, trước kia chỉ cần nhìn một cái thôi đã sợ chết khiếp.
Giờ đây nàng không chỉ có thể nhịn được mà không kêu lên, còn có thể giữ chỉ số tinh thần ổn định.
"Dù linh tán linh, mời ngươi nói cho ta biết, ta và đồng đội có thể sống sót rời khỏi phó bản này không?" Đào Nại thành khẩn hỏi.
Bóng dáng quỷ nâng dù lại không hề nhúc nhích, khuôn mặt kinh dị của nó lại lộ ra vẻ xoắn xuýt, như không biết nên trả lời Đào Nại thế nào.
Người xem quỷ ở phòng phát sóng trực tiếp 9210:
【Ngay cả dù linh cũng cảm thấy tiểu khả ái nguy hiểm! Chó dại Giới Du kia từ trước đến giờ chưa từng thua.】 【Vốn dĩ dù không có Giới Du, tỷ lệ sống sót của tiểu khả ái trong phó bản này cũng không cao, độ quỷ dị của phó bản này không phải người mới có thể gánh được.】 【Dù sao ta ở phòng phát sóng trực tiếp này là để chờ xem người chơi này ngã nhào thôi, ha ha ha ha.】 Theo sự xuất hiện của Giới Du, số người xem ở phòng phát sóng trực tiếp của Đào Nại lại bắt đầu tăng lên, có không ít fan của Giới Du thích ngồi rình ở phòng phát sóng trực tiếp của những con mồi mà hắn nhắm đến, vì so với việc xem Giới Du ra tay thế nào với con mồi, chúng thích xem con mồi giãy giụa đau khổ trước khi chết hơn.
Đào Nại đợi tròn một phút, cũng không thấy dù linh phản hồi.
Một nỗi bất an mơ hồ bao trùm lấy lòng cô.
Dù linh xưa nay sẽ không trả lời những điều không chắc chắn, xem ra tỷ lệ sống sót lần này của nàng nhiều nhất cũng chỉ 50%.
Nghĩ vậy, cô có chút sợ.
Nhưng trước mắt không thể tự loạn được, Đào Nại cố gắng trấn định lại, tiếp tục hỏi dù linh: "Dù linh tán linh, hai lần liên tục muốn giết ta tên nam nhân mắt đỏ đó là ai?"
Đây cũng là câu hỏi mà cô tò mò nhất hiện tại.
Nàng và tên mắt đỏ kia đã kết oán không đội trời chung.
Đào Nại mong chờ đợi dù linh trả lời, nhưng không ngờ vừa dứt lời, dù linh mang vẻ mặt ngơ ngác đứng trơ tại chỗ mấy giây, thế mà lại lóe lên một cái rồi biến mất luôn.
Bộp - Chiếc dù giấy trắng rơi xuống đất.
Đào Nại: "???"
Nàng còn chưa kịp tiễn linh mà, đây là chuyện gì vậy?
Người xem quỷ ở phòng phát sóng trực tiếp 9210:
【Ha ha ha ha, cười chết, ai dám nói ra tên thật của *****? Hôi phi yên diệt cảnh cáo!】 【Dù linh: Không cần ngươi tiễn, ta tự đi.】 Bên kia, Lạc Miên Miên đang cầm điện thoại và Chân Soái đều nhận được tin nhắn.
Đào Nại đã hoàn thành thành công nghi thức gọi linh dù.
"Xong rồi." Lạc Miên Miên sau khi lưu video thì đứng lên đi về phía Đào Nại, đưa điện thoại cho cô, "Chuyện người đàn ông mắt đỏ hai lần đều muốn giết ngươi đó là thế nào?"
Chân Soái cũng tò mò nhìn Đào Nại.
"Chuyện này hơi phức tạp, nếu chúng ta có thể thuận lợi ra khỏi phó bản này, ta sẽ kể cho các ngươi nghe." Đào Nại nói.
"Vừa rồi con dù linh kia hình như là bị dọa sợ." Chân Soái cũng đi tới, có chút hiếu kỳ nhìn Đào Nại.
Rõ ràng, người đàn ông mà Đào Nại nói kia có sát thương rất lớn.
Ngay cả dù linh cũng sợ, vậy chắc chắn là còn trâu bò hơn cả Giới Du rất nhiều?
Hắn rất muốn biết vị này rốt cuộc đã đắc tội với bao nhiêu đại lão như vậy.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận