Ta Tại Minh Phủ Trực Tiếp Tinh Thần Phân Liệt Sau Bạo Hồng

Ta Tại Minh Phủ Trực Tiếp Tinh Thần Phân Liệt Sau Bạo Hồng - Chương 138: Ngươi lại dám trộm ta bảo bối (length: 7984)

Đào Nại cùng Giới Du lặng yên không một tiếng động đứng ở một bên, xem Văn Chúc bắt đầu điên cuồng tại phòng bên trong tìm bọn họ.
Hắn đem có thể chỗ giấu người đều lật ra đi tìm, vẻ mặt dần dần trở nên điên cuồng.
"Hồ Sưu! Ngươi đi ra cho ta!" Giọng nói ôn hòa vốn có cũng tràn ngập sự nóng nảy.
Đào Nại cảm thấy đây mới là bộ mặt thật của Văn Chúc, vẻ ôn hòa trước đây của hắn quả nhiên đều là giả tạo.
Theo một ý nghĩa nào đó, nàng và Văn Chúc quả nhiên cũng là cùng một loại người.
Cho nên khi đó, ngay khi nhìn thấy Văn Chúc lần đầu tiên, nàng đã cảm thấy người đàn ông này tuyệt đối không đơn giản như những gì hắn thể hiện ra bên ngoài.
120 giây trôi qua rất nhanh, chớp mắt một cái đã hết hơn phân nửa.
Sự kiên nhẫn của Văn Chúc cũng dường như đến cực hạn, bắt đầu điên cuồng ném đồ trong phòng.
"Sao lại không có? Người đâu!"
Lúc này, thời gian ẩn thân phù mất hiệu lực chỉ còn 30 giây.
Đào Nại thấy Văn Chúc không hề có ý định rời khỏi phòng, chỉ đành kiên trì nắm lấy ống tay áo Giới Du, kéo hắn từng chút một hướng ra ngoài phòng.
Ẩn thân phù không cách âm, nên toàn bộ quá trình họ không thể phát ra bất cứ tiếng động nào.
Người xem quỷ của phòng phát sóng trực tiếp 9210 đều hồi hộp theo dõi cảnh tượng này, bọn chúng đều thấy Văn Chúc đang ở trạng thái cực kỳ cáu kỉnh.
Thời gian ẩn thân phù chỉ còn lại không tới mười giây.
Giới Du cảm nhận được bàn tay vẫn đang nắm lấy tay áo mình, lại nhìn Văn Chúc.
Ngay lúc hắn tính kéo ẩn thân phù trên người xuống, bỗng nghe thấy một tràng tiếng bước chân dồn dập truyền tới.
Văn Chúc đang cáu kỉnh chợt tỉnh táo, hắn nheo mắt, rồi nhanh chóng xoay người hướng phía cửa đi tới.
Gần như là ngay khi hắn vừa đến cửa, ẩn thân phù trên người Đào Nại và Giới Du cũng mất tác dụng.
Liếc mắt một cái đã thấy Đào Nại đứng ở mép cửa, mặt Văn Chúc đột nhiên trầm xuống, "Các ngươi..."
Chưa để hắn nói hết câu, Đào Nại đã giơ chân đạp một cú đá Văn Chúc ra khỏi phòng.
Sau đó, "phanh" một tiếng đóng cửa lại.
Động tác nhanh như chớp, hoàn toàn không cho Văn Chúc cơ hội phản ứng.
Văn Chúc lảo đảo ngã sấp mặt xuống hành lang, vội vàng đứng dậy, định lao vào cánh cửa một lần nữa thì một bàn tay nhỏ lạnh như băng bỗng nắm lấy chân trần của hắn.
Tim Văn Chúc run lên vì ác ý, cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy một đứa trẻ toàn thân đầy thi ban màu tím xanh đang quỳ rạp trên mặt đất.
Nó ngẩng cái đầu to hơn cơ thể lên, đôi mắt lồi ra như ếch xanh nhìn chằm chằm Văn Chúc: "Hi hi hi, chơi đùa, chơi đùa cùng bé..."
Khoảnh khắc đó, toàn thân Văn Chúc lập tức nổi da gà.
Hắn đột ngột đạp văng con quỷ nhỏ ra xa: "Cút ngay!"
Thân thể con quỷ nhỏ bị hắn đạp xuống đất, như quả bóng lăn ra xa, rồi gào khóc lớn tiếng: "Oa oa oa! Đau đau, bé đau quá!"
Tiếng khóc chói tai kích thích màng nhĩ của Văn Chúc như muốn nổ tung, xúc tu đỏ thẫm chớp mắt đã dài thêm mấy mét, hung hăng đâm xuyên thân thể con quỷ nhỏ, nhấc bổng nó lên khỏi mặt đất.
"Câm miệng cho ta!" Văn Chúc gằn giọng, điều khiển xúc tu đỏ quăng mạnh nó lên.
Con quỷ nhỏ bị ném mạnh vào tường, tiếng khóc càng thảm thiết hơn.
"Ha ha... Đối xử với một đứa trẻ mà ra tay nặng vậy, tiểu tử, ngươi không sợ tổn hại âm đức, sau này đoạn tử tuyệt tôn à?" Đúng lúc đó, một giọng nói già nua vang lên phía đối diện Văn Chúc.
Văn Chúc nhìn sang, thấy một bà lão mập mạp đang đứng ở vị trí không xa đối diện mình, bên cạnh bà là một người phụ nữ mặc váy liền áo đỏ, phía sau các nàng còn có mười mấy đứa trẻ.
Không, chính xác hơn thì phải nói là quỷ trẻ con.
Đám quỷ nhỏ tuổi tác không giống nhau, đứa nào cũng chết oan chết uổng, vẫn còn giữ nguyên hình dáng khi chết, có đứa bị thủng một lỗ lớn trên đầu, có đứa bị xé toạc ngực, lộ cả nội tạng. Còn có đứa thân thể vặn vẹo như bánh quai chèo, trông như bị rơi từ trên cao xuống...
Đào Nại ghé sát mắt vào lỗ mắt mèo, có thể nhìn thấy rõ vẻ mặt kinh hãi của Văn Chúc.
Nàng theo ánh mắt Văn Chúc nhìn sang, vừa vặn thấy Hình bà cốt béo múp míp, búp bê Tô Linh và một đoàn quỷ trẻ con đang chậm rãi tiến về phía Văn Chúc.
"Hình bà cốt đến rồi." Đào Nại nhỏ giọng nói với Giới Du.
Đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy Hình bà cốt nhìn có vẻ dễ chịu đến thế!
Giới Du thản nhiên đáp "ừ" một tiếng, đi tới bên cạnh cửa.
Đào Nại né sang một bên, để Giới Du cũng có thể xem tình hình bên ngoài qua lỗ mắt mèo.
Khi Giới Du nhìn thấy đám quỷ nhỏ kia, lông mày lập tức nhíu chặt: "Đám quỷ nhỏ này rất khó đối phó, lúc sống chúng đều chết oan, sau khi chết linh hồn bị Hình bà cốt cưỡng ép bắt, oán khí rất lớn."
"Những đứa trẻ này chết, đều có liên quan đến Hình bà cốt sao?" Đào Nại hỏi.
Giới Du gật đầu: "Chỉ khi âm khí đủ mạnh mới khiến không gian này hoàn toàn mất cân bằng âm dương, xảy ra tình trạng rối loạn thời không. Mà trẻ con chết oan khi còn rất nhỏ, oán khí sẽ mạnh hơn người lớn, chắc chắn là do Hình bà cốt hại chết.
Hơn nữa ta đoán, không chỉ có chúng mà những người trong tòa nhà này hẳn cũng bị Hình bà cốt hại."
Đào Nại luôn thắc mắc, tại sao trong tòa nhà này trừ gia đình Hình bà cốt ra, lại không thấy người sống nào.
Theo lời Giới Du nói thì mọi thứ đã hoàn toàn được giải thích.
"Ngươi cứ chờ xem kịch hay đi." Giới Du nhường lại mắt mèo cho Đào Nại.
Ở hành lang bên ngoài cửa, Văn Chúc thấy Hình bà cốt và búp bê Tô Linh từng bước tiến về phía mình, thân thể cứ lùi dần về sau.
Hắn tự biết mình không phải đối thủ của nhiều quỷ nhỏ như vậy.
"Hồ Sưu, Giới Du, mau ra đây giúp ta một tay!" Văn Chúc lớn tiếng gọi, mắt nhìn về phía căn phòng nơi Đào Nại và Giới Du đang ở.
Hình bà cốt dừng bước, ánh mắt cũng nhìn về phía căn phòng kia.
Biết Văn Chúc muốn kéo mình xuống nước, Đào Nại nghiến răng.
"Văn Chúc, ta và Giới Du ra ngoài cũng là chết mà thôi! Ngươi chẳng phải có tro cốt đàn của Trần Trạch Lượng đó sao? Cái thứ đó có thể bảo vệ ngươi!" Đào Nại cố ý nói với giọng vô cùng hoảng hốt, nhưng khóe miệng lại lặng lẽ cong lên thành đường vòng cung.
Những chiếc tro cốt đàn khác có thể không quan trọng với Hình bà cốt, nhưng bà ta coi trọng tro cốt đàn của Trần Trạch Lượng.
Coi trọng đến mức, ai dám động vào tro cốt đàn của Trần Trạch Lượng, thì bà già đó sẽ lập tức trở mặt với người đó!
Cùng với giọng nói của Đào Nại, không khí trên hành lang lập tức trở nên âm u hơn hẳn.
Ánh mắt Hình bà cốt đầy vẻ u ám nhìn vào chiếc tro cốt đàn đang được kẹp dưới nách Văn Chúc, gằn từng chữ một: "Ngươi dám trộm bảo bối của ta?"
Lúc này Văn Chúc mới nhớ ra mình vẫn đang ôm tro cốt đàn, thấy thái độ của Hình bà cốt, hắn khẽ mỉm cười, đưa chiếc tro cốt đàn ra phía trước, hai tay nâng niu: "Đây là bảo bối của bà à. Ngại quá, giờ nó nằm trong tay tôi rồi, nếu bà không muốn nó bị phá hủy, tốt nhất đừng manh động."
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận