Ta Tại Minh Phủ Trực Tiếp Tinh Thần Phân Liệt Sau Bạo Hồng

Ta Tại Minh Phủ Trực Tiếp Tinh Thần Phân Liệt Sau Bạo Hồng - Chương 56: Đếm ngược 7 (length: 7820)

"Ngươi là sứ giả song sinh của thần sao?" Lý Tiểu Ái mắt đỏ hoe nhìn Đào Nại, "Ta biết ngay mà, nàng không có gạt ta."
Biết Lý Tiểu Ái, theo như lời nàng chỉ là Lý Tiểu Tuyết, Đào Nại khẽ mỉm cười: "Cứ coi như vậy đi."
Trong mắt Lý Tiểu Tuyết và Lý Tiểu Ái, thần song sinh là vị thần cứu rỗi họ, và nàng đúng thật là đến để cứu các nàng.
Tạm thời cứ để cô bé này giữ lại chút ký ức tốt đẹp vậy.
Lúc này, Quý Hiểu Nguyệt đang ẩn nấp ở chỗ tối gần đó cuối cùng cũng chạy tới, thấy Đào Nại không bị thương chút nào đứng đó, có chút thở phào nhẹ nhõm: "Bây giờ chỉ còn năm phút, chúng ta đi thôi."
Chân Lý Tiểu Ái bị thương, căn bản không thể tự đi lại được.
Mà năm phút thời gian, cũng căn bản không đủ cho bọn họ cùng nhau trốn ra cửa.
Nghĩ vậy, Đào Nại đưa tay Lý Tiểu Ái cho Quý Hiểu Nguyệt: "Hiểu Nguyệt tỷ, chị giúp ta đưa Tiểu Ái ra ngoài tập hợp với Hướng Khâu đi, ta không thể đi cùng các chị được, thời gian không kịp nữa."
"Có thể sao." Quý Hiểu Nguyệt nhíu mày.
"Không có gì mà có thể không thể, giờ đi ngay đi!" Khuôn mặt của Đào Nại xuất hiện vẻ nghiêm khắc hiếm thấy, ngay cả giọng điệu cũng trở nên sắc bén, "Nếu như chị có thể giúp tôi đưa Lý Tiểu Ái ra khỏi bệnh viện tâm thần trước khi Bạch Tiểu Thỏ tìm đến tôi, thì nhiệm vụ cuối cùng của tôi coi như hoàn thành. Nhưng nếu chúng ta đi cùng nhau, rất có thể chúng ta sẽ phải ở lại đây!"
Quý Hiểu Nguyệt biết những gì Đào Nại nói đều là sự thật, hiện tại cũng không có lựa chọn nào tốt hơn.
Cô chỉ có thể nhanh chóng cõng Lý Tiểu Ái lên lưng: "Em tự mình cẩn thận, chúng ta gặp lại ở ngoài phó bản!"
Nói xong, Quý Hiểu Nguyệt cõng Lý Tiểu Ái nhanh chóng chạy về phía bên ngoài nhà thờ.
【Đinh - kiểm tra phát hiện người chơi đang thay đổi kết cục phó bản, tiến độ thay đổi hiện tại là 50%. (Tin nhắn này sẽ được gửi trên thế giới rộng lớn.)】 Càng nhiều người xem ma quỷ tràn vào phòng phát sóng trực tiếp 9210:
【Nghe nói có người thay đổi kết cục của "Thanh Phong" nên tôi vào xem thử, tôi còn tưởng người chơi lão làng nào, ai ngờ lại là người chơi mới sao?】 【Lần đầu tiên tôi thấy có người chơi nhân tâm quỷ kế xuất sắc đến thế, dù sao tôi cũng không tin cô ta là người mới! Khen thưởng quỷ tệ +500】 【Này này này! Ai bảo cô bé đáng yêu chẳng qua là muốn lợi dụng Quý Hiểu Nguyệt? Đến đây, xem có vả mặt không nào! Khen thưởng quỷ tệ +888】 Những tiếng ken két bỗng nhiên vang lên.
Đào Nại nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Bụng Thẩm viện trưởng đang phình to ra với tốc độ mắt thường có thể thấy, khuôn mặt bị hủy không còn hình người của hắn hướng về phía Đào Nại, cái miệng bị a-xít ăn mòn để lộ xương cốt đang nhếch lên thành một đường cong quỷ dị.
Điều mà Đào Nại lo lắng nhất vẫn là đã xảy ra.
Lúc đầu cô cảm thấy boss của phó bản này có thể là Thẩm viện trưởng.
Nhưng sau khi bị nhân tượng đánh lừa một lần, cô lại lật đổ ý tưởng của mình, cảm thấy boss lớn nhất trong đây có thể là ác thần đang ăn.
Tên đồ chơi tội ác đó vẫn luôn trốn trong bóng tối, giờ cuối cùng cũng không nhịn được muốn ra tay.
Nhìn Thẩm viện trưởng dần biến thành bộ dạng gần giống nhân tượng, Đào Nại sởn gai ốc, ba chân bốn cẳng chạy trốn.
Vọt ra khỏi nhà thờ, Đào Nại nhanh chóng chạy về phòng bệnh số 3.
Lúc này, trên hành lang này không còn tiếng y tá và bệnh nhân, tiếng ồn ào từ tầng dưới vọng lên, những bệnh nhân kia đã thuận lợi tràn xuống tầng một, y tá và bác sĩ đương nhiên cũng đã bị dẫn sang đó.
Vừa dùng hết sức chạy như điên, Đào Nại vừa cầu nguyện Quý Hiểu Nguyệt có thể nhanh chóng đưa Lý Tiểu Ái rời khỏi bệnh viện tâm thần.
Lúc này, phía Quý Hiểu Nguyệt.
Cô cõng Lý Tiểu Ái thở hồng hộc chạy như điên trên hành lang. Đằng sau là Liêu chủ nhiệm và Hồng y tá đuổi theo không ngừng.
Cô vừa mới vất vả cõng Lý Tiểu Ái xuống tầng một thì đụng ngay Liêu chủ nhiệm và Hồng y tá ở chỗ cửa thoát hiểm.
Nếu là một mình, có lẽ cô sẽ ra tay chống lại Liêu chủ nhiệm và Hồng y tá một chút, nhưng hiện tại cô đang cõng Lý Tiểu Ái bị thương, căn bản không thể mạo hiểm.
Cho nên giờ cô chỉ có thể cõng Lý Tiểu Ái, hất văng Hồng y tá và Liêu chủ nhiệm ra.
Ngay lúc đó, một bóng người đột ngột xuất hiện trước mặt Quý Hiểu Nguyệt không xa.
Quý Hiểu Nguyệt đột ngột dừng bước, thở dốc nhìn người đàn ông hung tợn trước mặt, tay cầm dao lọc thịt, trên người còn đầy vết máu.
"Ba ba, ba ba" Lý Tiểu Ái nhận ra Lý Hữu, sợ hãi nước mắt theo khóe mắt trào ra, "Cầu xin ba, đừng đưa con cho họ nữa, họ đều là ma quỷ."
Lý Hữu nhìn chằm chằm Lý Tiểu Ái, trong mắt là cảm xúc khó hiểu.
Liêu chủ nhiệm và Hồng y tá cũng dừng bước, Hồng y tá mất kiên nhẫn quát Lý Hữu: "Ngươi còn đứng đờ ra đó làm gì? Giết chúng đi!"
Lý Hữu không nói gì, cầm dao lọc thịt nhanh chân bước tới.
Quý Hiểu Nguyệt thấy vậy, trong mắt hiện lên ánh sáng kiên quyết.
Cô cho rằng Lý Hữu trước mắt vẫn chưa tỉnh ngộ, đang định liều một phen với hắn, Hồng y tá và Liêu chủ nhiệm, ai ngờ Lý Hữu dừng lại ngay chỗ cách Quý Hiểu Nguyệt chưa đầy nửa mét: "Cô cõng Tiểu Ái đi đi, để tôi giải quyết chúng."
Ánh mắt lóe lên, Quý Hiểu Nguyệt gật đầu.
Lý Tiểu Ái không thể tin được nhìn Lý Hữu.
Lý Hữu nhìn sâu vào Lý Tiểu Ái, mở miệng nói: "Ba ba giờ đã biết sai rồi. Sai lầm này không thể vãn hồi được, Tiểu Ái, nếu có thể thoát ra được nơi này, hãy quên hết mọi thứ ở đây kể cả ba đi."
Nói xong, hắn liền giơ dao trong tay lên, xông về phía Liêu chủ nhiệm và Hồng y tá.
Năm phút đã qua.
Lúc này, Đào Nại cũng xông đến tầng một, phía sau là Thẩm viện trưởng đang đuổi theo không bỏ.
"Thời gian đến rồi a, các ngươi hãy trốn kỹ vào, Tiểu Thỏ đến tìm các ngươi đây!" Giọng nói trẻ con vui vẻ vang lên bên tai.
Đến giờ vẫn không nghe thấy âm thanh nhiệm vụ hoàn thành, thần kinh Đào Nại run lên, hơi lớn tiếng nói: "Bạch Tiểu Thỏ, ngươi có bản lĩnh thì đến tìm ta trước đi, nhưng đừng dùng sức mạnh để gian lận. Nếu không ta sẽ không phục ngươi."
Vừa nói, Đào Nại đã xông đến cửa phòng bệnh số 3, nhanh chóng mở cửa, xông vào.
Người đàn ông bụng to như cái trống, tứ chi trở nên cực kỳ nhỏ nhắn, mang theo khuôn mặt bị a-xít gần như hòa tan hết, đuổi sát xông vào phòng bệnh số 3.
Móng vuốt sắc nhọn chộp về phía lưng Đào Nại.
Xoẹt – Móng tay nhọn trực tiếp cào rách quần áo Đào Nại, để lại mấy vết máu sâu đến tận xương trên lưng cô!
A a a a a!
Đau quá!
Gào thét trong lòng, Đào Nại cố gắng kìm nén cơn đau như xé nát thân thể, mạnh mẽ chống đỡ một hơi không dừng lại, chạy về phía tấm gương.
Thẩm viện trưởng cũng muốn cùng nhau vào gương, nhưng lại bị một lực lượng đánh ngược ra ngoài.
Lúc này, một thân ảnh nhỏ màu trắng chậm rãi đi vào phòng bệnh, nhìn thấy người đàn ông đáng sợ xấu xí đang điên cuồng va vào tấm gương, khuôn mặt nhỏ lập tức lộ vẻ khó chịu.
Nàng nhanh chân tiến tới túm lấy quần áo Thẩm viện trưởng, trực tiếp ném hắn ra ngoài.
(Hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận