Nguyên Thủy Chiến Ký

Chương 36: Tới, đánh một quyền

Chương 36: Nào, đánh một quyền
Mạch vốn là một chiến binh đồ đằng trung cấp, đảm nhiệm chức vụ trọng yếu trong đội săn bắn, khi trở về bộ lạc cũng có rất nhiều công việc phải xử lý, tự nhiên sẽ không nhàn rỗi như Lang Dá, lúc Thiệu Huyền đến nơi, Mạch đang cùng hai chiến binh khác phân công nhiệm vụ tuần tra.
Thiệu Huyền đợi hai người chiến binh kia rời đi mới tiến vào.
Trong nhà, Mạch đang tiếp tục xử lý số thịt thú mang về, khi đi săn chỉ mới xử lý sơ bộ, mang về còn phải chặt thành từng miếng nhỏ, ướp gia vị hoặc để dành cho những việc khác.
"Đến rồi à?" Thấy Thiệu Huyền vào nhà, Mạch vẫy vẫy tay, ném cho Thiệu Huyền một khối thịt thú lớn còn dính máu vừa mới chặt bằng đao đá, "Cầm về ăn đi, bây giờ ngươi đã trở thành chiến binh đồ đằng, khẩu phần ăn cũng nhiều hơn, huấn luyện sẽ nhanh đói."
Rất nhiều người trong tình cảnh thiếu thốn thức ăn sẽ giảm bớt thời gian huấn luyện, dù sao một khi chiến binh đồ đằng huấn luyện, năng lượng tiêu hao sẽ rất lớn, ăn tự nhiên cũng nhiều, đặc biệt là những chiến binh mới thức tỉnh như Thiệu Huyền, đang trong thời kỳ phát triển, càng không thể thiếu hụt đồ ăn.
"Cảm ơn Mạch thúc." Thiệu Huyền nhận lấy miếng thịt, sau đó đưa túi lưới trong tay tới, "Tặng cho ngài."
Mạch đặt chiếc búa đá trong tay xuống, tò mò nhìn túi lưới, "Do ngươi tự làm?"
"Vâng, so với Mạch thúc khẳng định không bằng, nhưng mà, dùng tạm chắc vẫn được." Thiệu Huyền gãi gãi đầu, nói. So với Lang Dá, số đồ vật tặng cho Mạch tự nhiên không có nhiều mũi tên đá như vậy, mà chủ yếu là đầu mâu, dùng để ném khi đi săn, dù sao hai người này ở trong đội săn bắn có chức trách khác nhau, sử dụng đồ đá tự nhiên cũng khác biệt.
Thiệu Huyền đi theo Lão Khắc học làm đồ đá, Mạch đã nghe Lang Dá kể qua, nhưng mà mới học được bao lâu, vì vậy, Mạch cũng không trông mong có thể nhìn thấy đồ vật gì tinh xảo, Thiệu Huyền có thể đưa đồ vật qua đây, cũng là có lòng, không thể đả kích sự tích cực của đứa nhỏ này.
Mạch cười mở túi lưới ra, định nói vài lời khích lệ, "Thực ra mài giũa đồ đá không thể vội vàng, ngươi có thể mài được như vậy đã rất tốt rồi, sau này..."
Lời nói đột ngột ngừng lại, Mạch nhìn từng chiếc đầu mâu được mài giũa cực tốt trong túi lưới, những lời an ủi khích lệ phía sau cứ thế lại nghẹn trở về.
Đầu mâu được mài giũa tốt giống hệt như những chiếc đầu mâu mà Mạch thường dùng, sống lưng hơi cao, từ hai bên sống lưng tỏa ra lưỡi mâu, lưỡi mài cực kỳ sắc bén, lưỡi mâu hướng về phía trước tụ lại thành mũi nhọn sắc bén, không có một chút dấu vết gõ vảy nào, rõ ràng khi mài chế rất tốn tâm tư. Không giống với đầu mâu của rất nhiều chiến sĩ sử dụng, trên đầu mâu Mạch thích dùng, hai bên sống lưng đều có rãnh uống máu, mà những chiếc Thiệu Huyền mài giũa này cũng có!
Cũng giống như Lang Dá, Mạch cũng đã đưa cho Thiệu Huyền chiếc mâu mình từng sử dụng qua để làm mẫu, chỉ là, lúc đưa ra ngoài hắn không nghĩ tới sẽ nhận được món quà đáp lễ như vậy.
"Cái này... Những thứ này... Đều là do chính ngươi mài giũa?"
Mạch nhìn Thiệu Huyền, thấy Thiệu Huyền gật đầu, lại nhìn đồ đá trên tay. Hắn quả thật không nghĩ tới Thiệu Huyền lại có thiên phú như vậy, nếu vậy, cho dù sau này thực lực của Thiệu Huyền không thể nâng cao, cũng có thể sống yên ổn trong bộ lạc, không cần phải chịu đói.
Ngẩn ra một hồi, Mạch liền bật cười, "Tốt! Rất tốt!"
Không giống như Lang Dá, Mạch dù sao cũng không tốn nhiều tâm tư vào đồ đá như vậy, cũng không quá để ý, cho nên, đối mặt với những thứ do Thiệu Huyền mài giũa ra, chỉ đơn thuần là tán thưởng.
Cất xong những chiếc đầu mâu này, Mạch hỏi han Thiệu Huyền về việc huấn luyện trong khoảng thời gian này, đưa ra vài lời đề nghị. Hắn quả thật rất coi trọng Thiệu Huyền, nhưng hắn cũng tán thành người mới thức tỉnh vẫn nên huấn luyện nhiều hơn, không cần vội vàng gia nhập đội săn bắn, nếu không sẽ giống như tiểu tử A Phi kia, quá nôn nóng cầu thành, nhưng đến khi thực sự cần thiết, lại đầy rẫy sai sót, hoàn toàn là một phiền toái.
Suy nghĩ một chút, Mạch xòe bàn tay ra, nói với Thiệu Huyền: "Đánh một quyền vào lòng bàn tay ta, để ta xem lực của ngươi."
Một hiện tượng rất rõ ràng khi năng lực của chiến binh đồ đằng trong bộ lạc tăng lên chính là lực sẽ tiếp tục tăng mạnh, cho nên Mạch mới nghĩ trực tiếp thông qua phương thức này để xem thành quả huấn luyện trong khoảng thời gian này của Thiệu Huyền. Nhưng mà, hắn cũng không trông chờ Thiệu Huyền có thể có bao nhiêu tiến bộ, dù sao khoảng thời gian này Thiệu Huyền gần như đều dành để chế tạo đồ đá.
"Vâng."
Thiệu Huyền đặt miếng thịt trên tay sang một bên, vận động tay chân một chút. Thực ra chính hắn cũng không biết, ngoại trừ loại năng lực đặc thù kia ra, bản thân có bao nhiêu khác biệt so với những đứa trẻ cùng lứa thức tỉnh, càng không biết trình độ của mình bây giờ như thế nào, có được sự chỉ điểm của Mạch cũng sẽ có lợi cho việc huấn luyện sau này.
Nếu muốn kiểm tra lực đấm, tự nhiên phải vận dụng đồ đằng lực.
Hít sâu một hơi, Thiệu Huyền điều động đồ đằng lực trong cơ thể, trên mặt nhất thời hiện lên đồ đằng văn rõ ràng, cũng nhanh chóng lan tràn từ mặt đến cổ gáy.
Thấy Thiệu Huyền điều động đồ đằng lực nhanh như vậy, trong mắt Mạch thoáng qua vẻ hài lòng, so với những kẻ phải chuẩn bị rất lâu mới dần dần lộ ra đồ đằng văn thì tốt hơn nhiều.
Thiệu Huyền đột nhiên đạp mạnh chân phải xuống đất, thân thể cực nhanh lao về phía Mạch, đánh một quyền vào lòng bàn tay Mạch đưa ra.
"Phanh!"
Quyền đối chưởng, lại như va chạm núi đá.
Thiệu Huyền chỉ cảm thấy như đánh trúng sắt thép cứng rắn, hoàn toàn khác với cảm giác kiên quyết khi đánh vào núi đá trong lúc huấn luyện.
Thân hình khẽ động, lùi về phía sau hai bước, Thiệu Huyền thu hồi nắm đấm, nhe răng xoa xoa nắm đấm. Thực ra không chỉ là nắm đấm, hắn cảm thấy cả cánh tay đều mơ hồ đau nhức.
Quả nhiên, một tiểu lâu la mới thức tỉnh đối mặt với chiến binh đồ đằng trung cấp chính là có sự khác biệt lớn như vậy, nhìn Mạch, tựa hồ như vừa mới đụng phải một miếng đậu hũ, tay còn không đỏ lên một chút.
Thiệu Huyền còn chú ý tới đồ đằng văn trên người Mạch vừa lóe lên rồi biến mất, quả thật đã vượt qua khuỷu tay, hơn nữa còn vượt qua khuỷu tay, men theo cẳng tay lan ra một chút. Đâu giống như bản thân, đồ đằng văn mới chỉ vừa qua vai.
Thực ra Mạch cũng không bình tĩnh như vậy, mà là kinh nghi bất định nhìn Thiệu Huyền, so với cảm giác đau một chút ở lòng bàn tay, vừa rồi hắn thoáng thấy đồ đằng văn trên vai Thiệu Huyền, chỉ là bây giờ đồ đằng văn đã biến mất, không biết vừa rồi có phải ảo giác hay không, nhưng mà lực của nắm đấm kia quả thật lớn hơn rất nhiều so với người mới thức tỉnh...
Mùa đông đã qua, khí hậu ấm áp trở lại, nhiệt độ mỗi ngày một tăng lên, cộng thêm việc mỗi ngày đều phải huấn luyện, cho tiện, Thiệu Huyền bây giờ mặc áo da thú đều là loại không có tay, đồ đằng văn vừa mới qua vai tự nhiên bị lộ ra.
Có lẽ Mạch không có nhãn lực như Lão Khắc, nhưng so với phần lớn mọi người, vẫn là vượt trội hơn rất nhiều.
"Lại đây! Dùng toàn lực!" Mạch nói với Thiệu Huyền.
Nhìn ra Mạch đại khái có chút ý tưởng khác, Thiệu Huyền cũng không chần chừ.
Hít sâu một hơi, Thiệu Huyền lần nữa điều động đồ đằng lực trong cơ thể, ngọn lửa trên đồ đằng trong đầu, bao quanh hai sừng bùng lên một đoạn, đồ đằng lực càng được điều động đến cực hạn.
Cảm nhận lực lượng dâng trào trong từng thớ thịt, từng đốt xương, trạng thái tinh thần của Thiệu Huyền cũng trong nháy mắt đạt tới đỉnh cao. Mài giũa đồ đá lâu như vậy, khả năng khống chế tinh chuẩn đồ đằng lực cũng đã bộc lộ ưu thế của nó, lực lượng phong phú tăng lên trong nháy mắt kia hắn quá quen thuộc, mỗi ngày trong khi mài giũa đều có thể cảm nhận được. Mỗi khi đến thời điểm này, Thiệu Huyền liền có một loại cảm giác tự tin mạnh mẽ!
Cùng lúc đó, hỏa diễm văn trên người Thiệu Huyền cũng trở nên sáng chói dị thường, tựa hồ có thể cảm giác được hơi nóng bức người của ngọn lửa.
Trên đùi phát lực trong nháy mắt, mặt đất đều hơi hơi rung động.
"Hô!"
Quyền chưa tới, quyền phong đã tới trước.
Mặc dù chỉ là chiến binh đồ đằng sơ cấp mới thức tỉnh không lâu, việc huấn luyện lực lượng cũng chưa luyện đến mức tận cùng, nhưng Thiệu Huyền tung ra một quyền này, dưới sự bùng nổ đột ngột, lại mang một cổ khí thế không thể địch nổi.
Nhìn đứa trẻ trước mặt, đầu mới cao đến thắt lưng mình, ánh mắt Mạch hơi hơi mở to.
"Phanh!"
Âm thanh giòn giã vang lên.
Thiệu Huyền nhất thời cảm thấy cả cánh tay truyền đến cơn đau nhói sắc bén, giống như bị nướng trên đống lửa, đau rát không ngừng.
Mà trên mặt Mạch thậm chí lộ ra sự cứng ngắc trong giây lát, chỉ là rất nhanh liền khôi phục nguyên dạng, nhưng trong lòng vẫn kinh hãi không thôi, nhìn chằm chằm Thiệu Huyền, đưa ra bàn tay nửa ngày không thu về.
Bị lực phản chấn làm cho lùi lại mấy bước, Thiệu Huyền vung vẩy cánh tay, phát ra tiếng hít hơi tê tê, hắn không nghĩ tới lại đau như vậy, cảm giác của cú đấm trước so với lần này kém xa.
"A Huyền." Mạch nói, thanh âm mang chút tối nghĩa.
"A?" Thiệu Huyền vung vẩy tay, nhìn về phía Mạch. Hắn cũng không lo lắng cánh tay có vấn đề, cho dù bị gãy xương, dưỡng thương vài ngày là có thể khỏi, đây chính là ưu thế thể chất của người bộ lạc.
"Ngươi trở về... Chuẩn bị một chút..."
Nghe được lời này của Mạch, Thiệu Huyền còn nghĩ Mạch có thể sẽ giống như Lang Dá, bảo hắn ba ngày không nên xuất hiện. Tiếp tục nhìn Mạch, chờ câu nói tiếp theo của Mạch.
"Chuẩn bị... Lần sau cùng theo đi săn."
Hả?
Bạn cần đăng nhập để bình luận