Nguyên Điểm Danh Sách

Chương 523: Thật sự là cho ngươi mặt mũi rồi!

Chương 523: Thật sự là đã nể mặt ngươi lắm rồi!
Trên Cự Mộc, chiến đội nhân loại tập trung tại bên trong pháp trận bảo hộ, hướng về phía bên ngoài pháp trận, những dây leo cuồn cuộn như thủy triều và bầy Sư thứu che kín bầu trời phát động công kích không ngớt.
Vô số Sư thứu thay nhau dùng móng vuốt sắc nhọn quẹt qua vòng bảo hộ ngưng tụ từ Linh Năng, tạo ra từng đợt gợn sóng chấn động, tứ phương tám hướng, không lúc nào ngơi nghỉ.
Hạch tâm pháp trận ở ngay bên cạnh thủ lĩnh Thương Lưu, Đông Thú, ba luyện linh giả đặt hai tay lên những tinh thạch màu xanh lam, mồ hôi to như hạt đậu lăn xuống trên mặt họ. Họ phải truyền Linh Năng vào hạch tâm, và sự tiêu hao kịch liệt như vậy đối với luyện linh giả có cấp bậc không cao mà nói, chẳng khác nào việc thổi kèn pha-gôt làm nghĩa vụ hiến máu.
Một người co quắp ngã xuống đất, bất tỉnh nhân sự, có người lập tức khiêng anh ta đi, tiện tay nhét vào một viên Linh Năng tinh phách, luyện linh giả tiếp theo nhanh chóng thay vào vị trí của anh ta.
Trong trận hơn mười cung Ngân Nguyệt nóng lên, không ngừng bắn tên về phía không trung. Đối diện với những con Sư thứu gần như phát điên này, thậm chí không cần phải nhắm trúng, dù sao số lượng đã nhiều đến che kín trời, những con Sư thứu này trúng tên nhưng vẫn không màng tới, cứ như con thiêu thân lao vào pháp trận cho đến khi hết sức lực mới rơi xuống.
Điện sáng loé lên, tiếng sấm vang dội, một đường vòng cung màu bạc nhảy nhót giữa bầy Sư thứu, trong nháy mắt hơn mười con run rẩy giật giật rồi mất hút.
Mấy quả cầu lửa bay lên trời, vẽ ra từng vệt lửa trong bầy Sư thứu. Nơi chúng đi qua, lông vũ vàng cháy rụi, tất cả Sư thứu cháy đen đều như biến thành món tiệc nướng lớn ngay tại chỗ.
Hơn mười con Sư thứu đột nhiên nổi tính hung hăng, quay sang tấn công đồng loại, trong chốc lát giành được không ít thành quả, nhưng cuối cùng vẫn bị bầy Sư thứu nuốt chửng.
Hơn mười quả cầu lục sắc cỡ bàn tay bị ném ra ngoài pháp trận, chúng nổ tung trên không trung, lập tức tạo ra màn khói độc dày đặc. Sư thứu hít phải khói thì không trụ được lâu liền hộc máu tươi rồi chết bất đắc kỳ tử. Tầng sương mù này tụ lại mà không tan, nếu dùng để đối phó với các dã thú khác, có lẽ sẽ duy trì được khá lâu, nhưng do bầy Sư thứu vỗ cánh tạo ra cuồng phong, khói độc chỉ trụ được một lát rồi tan biến.
Ngoài ra, còn có rất nhiều vật phẩm nguyên tố và quyển trục kỹ năng, được ném ra như không tiếc của.
Từng quả đạn bạo viêm nổ đoàng đoàng, dù không lộng lẫy như năm ba mươi quả pháo hoa, nhưng uy lực cũng không tồi, một khi bị lửa bạo liệt đốt trúng thì lợi hại hơn cả Gatling nhiều.
Lốc xoáy gió mạnh khổng lồ cuốn Sư thứu lên không trung, trong nháy mắt chỉ còn lại những mảnh vụn máu thịt cùng lông vũ vàng tung bay khắp trời.
Các chiến binh lại giành được chút thời gian nghỉ ngơi hiếm hoi, ai cần cắn dược thì cắn dược, ai cần gặm tinh phách thì gặm tinh phách, nhưng ai cũng biết, đây chỉ là vấn đề thời gian.
Với tốc độ tiêu hao pháp trận trước mắt, lớp phòng hộ này chẳng bao lâu sẽ biến mất, trận ác chiến thực sự lúc đó mới bắt đầu.
“Tiếp tục đi xuống, chúng ta phải xuống tới tầng 14!”
Đông Thú dùng giọng nói chân thành nói với ba thủ lĩnh chiến đoàn còn lại.
“Phong ấn của chúng ta không còn, dù khống chế được Phiêu Ly Môn, cũng không thể mang theo quá nhiều người đi được.” Hannah nhớ lại bóng lưng Lưu Hiếu và Phong Bình cưỡi ba con Ly cẩu nhanh chóng biến mất, không biết nên may mắn vì bọn chúng chạy nhanh hay nên mắng lũ súc sinh này trốn lẹ nữa!
"Mang theo được bao nhiêu người thì mang, ta sẽ ở lại.” Đông Thú lạnh giọng nói.
Hannah quay đầu, liếc qua cặp tỷ đệ phía sau Đông Thú không xa, đã hiểu dụng ý của anh ta.
Ba đứa con của Thành chủ Thương Lưu không thể toàn bộ ngã xuống ở chỗ này được.
Thà để em gái và em trai mình rời đi, còn hơn là để bản thân cẩu thả chạy trốn, xem ra vị thủ lĩnh phòng giữ Thương Lưu này, quả thực giống như trong truyền thuyết, có đảm đương, mà còn, tính tình cũng thối nữa.
“Được, tranh thủ lúc pháp trận của ngươi còn dùng được, nhanh lên!”
Nói xong, nhìn về phía Phi Độc Tai Nạn và Trảm Trọc Tả Thần, Tai Nạn trông khá chật vật. Tại tầng thứ năm, anh ta không cẩn thận bị nhánh dây leo quấn chặt hai chân, có thể nói như bánh chưng bị bó chặt, suýt chút nữa thì bị bắt đi. Nếu không nhờ chiến đội liều chết cứu viện, e rằng giờ đã bị xé thành từng mảnh, cho... Sư thứu ăn rồi.
Đúng vậy, người bị dây leo quấn bắt đi sẽ không chết ngay, mà sẽ bị treo lơ lửng giữa không trung, sau đó bị Sư thứu sống sờ sờ gặm đến chết. Cảnh tượng máu tanh, trạng thái chết thảm, quả thực có thể so với chặt ngang lưng, vì Sư thứu sẽ xé đầu trước, sau đó mới từ từ ăn hết những phần còn lại.
Cái đau đớn tột cùng này, ai thử thì biết!
Hai vị thủ lĩnh không có ý kiến gì, gật đầu đồng ý, dù sao pháp trận bảo hộ là của người ta Thương Lưu phòng giữ, bây giờ người ta muốn tiếp tục đi xuống tầng dưới, lại có thể mang theo được mấy người, thì còn ý kiến gì nữa?
Nhận được mệnh lệnh, các chiến binh lao ra vòng bảo hộ, tấn công những nhánh dây leo bên ngoài, dọn dẹp đường đi xuống, pháp trận bảo hộ cùng đội chiến của nhân loại nhanh chóng di chuyển về tầng thứ mười bốn.
Dưới Cự Mộc.
Khóe miệng Lưu Hiếu nở nụ cười, ngẩng đầu nhìn trời, tận hưởng khoảnh khắc hạnh phúc mà chỉ mình hắn hiểu.
Từng đám lông vàng từ trên trời rơi xuống, đáp xuống mặt đất, nghe như tiếng trống trầm đục, hoặc như tiếng tiền xu rơi xuống lanh canh giòn tan.
Đã chết, sắp chết, nướng chín, đóng băng, cụt tay cụt chân, vật vã giãy dụa, máu chảy cạn khô.
Phóng mắt nhìn quanh, ít nhất có đến mấy trăm con.
Ngộ Không dịch sang trái một bước, một con Sư thứu rơi trúng vị trí mà nó vừa đứng, trên người bị vết thương xuyên qua Khu Vực 3, máu tươi nhuộm đỏ toàn bộ thân lông vàng.
Lưu Hiếu đưa tay ra, tượng trưng sờ lên trán con Sư thứu này.
Đây là lần đầu tiên hắn thành công hạ được loại mãnh thú đầu ưng mình sư tử này. Trước kia tại Tử Thúy Sơn suýt nữa thì thành công, tiếc là bị cặp tỷ đệ và hộ vệ kia ngăn cản.
Chưa sờ được mấy cái thì cặp mắt đang mê man của nó đột nhiên hung ác mở to, há mồm định cắn đứt tay Lưu Hiếu.
Đưa tay cho nó một cái tát thẳng vào miệng.
Thật là quá nể mặt ngươi rồi!
Lực tay không tính là mạnh, nhưng với con Sư thứu đã cạn dầu thì có thể xem như đã hoàn toàn bị cái tát này tát cho một trận rét lạnh đến xương.
Sương mù màu đen biểu tượng của cái chết, hình thành những quầng khí nhàn nhạt quanh thân thể Ngộ Không, một phần chui vào trong cơ thể con Sư thứu này.
Lưu Hiếu cắm tay vào miệng vết thương xuyên thấu, máu nóng đã không còn chảy, một dòng huyết dịch cực kỳ mạnh mẽ từ lòng bàn tay hắn tuôn ra, nhanh chóng tái tạo vòng tuần hoàn sinh mệnh vốn đã chết của Linh thể.
Sau một khắc, con Sư thứu vừa được an ủi vài câu đã tỉnh lại, mở mắt.
Đáng tiếc, nó không thể nói được, bằng không vào lúc này, có lẽ sẽ hét lớn một tiếng: “Ta cảm thấy được, ta lại sống rồi!”
Cân nhắc đến hiệu suất của thủ đoạn chuyển hóa huyết thi này quá thấp, ba con Ly cẩu bắt đầu chạy lung tung, một bên chụp chết những con sắp chết hoặc chưa chết, một bên thả khí chết ăn mòn, đưa tiễn những con Sư thứu đã chết nhưng Linh thể chưa tan vào đoạn đường cuối cùng, trước khi gia nhập đội quân Tử Linh, hay chính là trạng thái thi họa.
Sau đó thì sao, cho chúng một chỉ thị giả chết, rồi để ba con Ly cẩu tiện tay sắp chúng xuống dưới những gốc rễ cây khổng lồ, tránh cho nhân loại nào đó vô tình nhìn thấy cảnh tượng nơi này.
Dù sao, một con Sư thứu lãnh chúa đã rất đáng sợ rồi, mà lại còn nhìn thấy xác chết sống lại nữa, vậy thì lại nâng lên một độ cao khác.
Tiếp đó, Lưu Hiếu hư hóa thân hình, đi vào bên dưới rễ cây, chui vào trong đống xác chết, tập trung tinh thần ngồi xếp bằng.
Máu đỏ tươi từ thân thể hắn tuôn ra. Lúc này, nếu có ai thấy dáng vẻ của Lưu Hiếu, tám phần sẽ nghĩ rằng người này chín phần chết chắc rồi, thất khiếu chảy máu ư? Không! Đó là bảy lỗ phun máu! Toàn thân gần như đều ngâm trong biển máu.
Máu tươi ngấm vào từng xác chết, với tốc độ cực nhanh thay thế tuần hoàn máu vốn có.
Cộng thêm khả năng chữa trị cường đại của thi họa, những vết thương có thể thấy bằng mắt thường bắt đầu nhanh chóng khép lại, những đồng tử trắng bệch tái sinh.
Bên ngoài đống xác chết, ba con Ly cẩu vẫn cần cù làm việc, không ngừng có những con Sư thứu mới bị ném vào.
Trước khi vào đầm lầy, Lưu Hiếu còn nghĩ hay là mang đi một con, dù sao Sư thứu cũng được xem như thú cưỡi bay, có việc gì cũng rất tiện, thêm nữa thiên phú Thối Quang Mục có thể thấy được vật thể hư hóa, dù là tặng người khác cũng là lựa chọn không tồi.
Bây giờ thì, ha ha, nhanh chóng bổ sung quân số thì hơn.
Hơn nữa, trong mấy trăm con Sư thứu còn có tận ba con Thú Chủ.
Xem ra thực lực của bốn đội chiến vẫn cứ là gạch đánh dấu đá cứng, ngay cả Thú Chủ cũng bị chúng nuốt hận dưới tay.
Cũng có chút bất ngờ, nói Sư thứu đã chết hàng trăm hàng ngàn con rồi, tại sao lại không thấy một xác người nào rơi xuống vậy?
Không phải là hắn muốn ăn thịt người mở mang vị giác, chỉ là đơn thuần rất hiếu kỳ thôi.
Thật ra Lưu Hiếu không biết, nhân loại bị tổn thất tuy chưa nghiêm trọng nhưng không lạc quan, chỉ là xác chết của bọn họ bị dây leo cuốn đi nuôi Sư thứu cả rồi, ngay đến nước canh cũng không để lại cho hắn.
Điều này làm cho ý tưởng tạm thời làm một cỗ huyết thi của nhân loại của hắn bị mắc cạn.
Những con Sư thứu từng bị máu nhuộm, những vết máu trên người lặng lẽ biến mất, lông vũ màu vàng lại lần nữa tỏa sáng, tựa như tác phẩm nghệ thuật sau khi được nấu lại trùng tạo.
Theo một bên rễ cây khác của Cự Mộc, những con Sư thứu huyết thi bắt đầu lặng lẽ di chuyển, dang rộng đôi cánh, vỗ cánh bay cao.
Càng ngày càng có nhiều huyết thi tập trung trên không trung theo phương thức này, được tử linh cường hóa, chúng trông càng to lớn hơn, một thân lông vũ dưới ánh sáng thánh khiết càng thêm sáng chói.
So với những con Sư thứu bị lãnh chúa điều khiển phát cuồng công kích nhân loại thì đám này trông lạc lõng hơn, chúng chỉ lơ lửng ở nơi mà lãnh chúa không thấy do Cự Mộc che khuất, dưới sự dẫn dắt của ba Thú Chủ.
Vì chúng đã không còn ràng buộc về chủng tộc Sư thứu, lại càng không có chuyện chỉ biết nghe theo mệnh lệnh của lãnh chúa.
Hiện tại chúng, chỉ phục tùng mệnh lệnh của chủ nhân.
Và người chủ nhân nhân loại kia, đang trốn dưới rễ cây, dùng ngũ quan của chúng để quan sát cục diện trước mắt.
Đặc biệt là con lãnh chúa vô đối kia.
Đó chính là thứ mà hắn ngày đêm mong nhớ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận