Người Tại Cẩm Y Vệ, Bắt Đầu Thêm Điểm Tổ Truyền Thần Công

Chương 530: Thiên Nữ Các bà chủ chi nữ (1)

“Các ngươi đã truy nã người này chưa, đã hỏi han rõ ràng chưa?” Lăng Phong lúc này hỏi. “Bẩm đại nhân, chúng ta bắt lại hỏi, Trương Thống Lĩnh nói, hắn cũng là nhận lệnh của đại thống lĩnh Vũ Lâm quân Tào Hưng, vừa rồi làm như vậy.” Địch Tiểu Kiệt mở miệng nói. “Vậy nên, đầu mối này là đào đến vị quan lớn nhất của Vũ Lâm quân.” Ánh mắt Lăng Phong sắc bén. “Ta hỏi Trương Thống Lĩnh, hắn nói đây không phải lần đầu Tào Hưng lén lút đưa nữ nhân vào cung, bởi vì Tào Hưng quanh năm làm việc trong cung, rất ít khi có cơ hội xuất cung, cho nên cứ cách một khoảng thời gian, hắn sẽ cho người đưa mỹ nữ vào cung, nói là để cân bằng dương khí của mình.” Giương Triệu nói thêm vào. Thị vệ trong cung, vị trí càng cao, trách nhiệm càng nặng, thường không thể rảnh tay, ngày nghỉ trên danh nghĩa cơ bản không được đảm bảo, ngược lại là thị vệ cấp dưới có thể thay ca bất cứ lúc nào. Tào Hưng làm vậy cũng là chuyện thường tình, chỉ là quá to gan. “Cho nên, cung nữ bệ hạ gặp, trên thực tế là đại thống lĩnh ngự lâm quân Tào Hưng tìm đến vui vẻ, chẳng qua, hắn không giấu kỹ, lại để nữ nhân này trong cung đi lung tung, gây ra họa lớn.” Lăng Phong phân tích. “Tinh!” “Chúc mừng kí chủ đã suy luận thành công một phần chân tướng, nhận được 6000 điểm công lực giá trị.” Hệ thống lúc này xác nhận. “Các ngươi có thể bắt Tào Hưng không?” Trong mắt Lăng Phong lóe lên tia sáng. Bây giờ, muốn biết tung tích của nữ tử kia, tốt nhất là thẩm vấn vị đại thống lĩnh Vũ Lâm quân này. “Đại nhân, chức quan của Tào Hưng ở trên chúng ta, lại thêm hắn nắm giữ Vũ Lâm quân trong cung, chúng ta không dám tự ý quyết định.” Giương Triệu bẩm báo. Dù sao bọn họ chỉ là thiên hộ, một số chuyện quan trọng vẫn cần đại nhân quyết định. “A Kiệt, ngươi đích thân mang Tào Hưng đến đây, nói là Bản Vương cho mời.” Lăng Phong nheo mắt. “Vâng, đại nhân.” Có lệnh của lão đại, Địch Tiểu Kiệt lập tức đi tìm Tào Hưng trong cung. Dù sao cũng là lệnh của Nhiếp Chính Vương, chắc vị đại thống lĩnh Vũ Lâm quân kia không dám cự tuyệt. Khoảng nửa nén hương sau. Đại thống lĩnh ngự lâm quân Tào Hưng dáng người cao lớn, thấp thỏm lo âu bước vào đại điện. “Tào Hưng bái kiến Nhiếp Chính Vương!” Hắn chắp tay quỳ xuống. Lăng Phong cũng không bảo đối phương đứng lên. “Tào Hưng, ngươi bao lâu rồi không ra khỏi cung?” “Bẩm Nhiếp Chính Vương, phòng thủ trong cung rất nghiêm ngặt, ta thân là chỉ huy cấm quân, không dám lơ là dù chỉ một chút, ngay cả Tết cũng không về, lần trước là nửa năm trước.” “Ra là vậy, vậy ngươi không thấy cô đơn sao?” “Đại nhân, vì an toàn của bệ hạ, hạ quan… hạ quan không có thời gian nghĩ đến chuyện đó.” Tào Hưng bất ngờ nghe được ẩn ý trong lời nói, cả người toát mồ hôi lạnh. Rầm! Lăng Phong đột ngột vỗ bàn. “Không rảnh nghĩ, vậy ngươi còn để người đưa nữ tử vào cung để ngươi hưởng lạc?” “Thuộc hạ tốt của ngươi là Trương Thống Lĩnh đã khai hết rồi!” “Ngươi chẳng lẽ còn muốn chối?” Nội lực trong người Lăng Phong lúc này điên cuồng vận chuyển, tạo thành một áp lực khủng khiếp trong đại điện, khiến Tào Hưng suýt chút bị ép chết trên mặt đất. “Nhiếp Chính Vương bớt giận!” Lúc này Tào Hưng mặt đã trắng bệch. Nếu là người khác trong Cẩm Y Vệ thẩm vấn hắn, chắc sẽ không mất bình tĩnh như vậy, nhưng trước uy áp mạnh mẽ của Nhiếp Chính Vương, hắn lại không sinh ra chút ý định giảo biện nào. “Nói!” “Nữ nhân mà bệ hạ gặp, có phải do ngươi sắp xếp đưa vào cung không?” Thần sắc Lăng Phong càng trở nên lạnh lẽo, chậm rãi bước tới, cả người như một ngọn núi lớn đứng trước mặt đối phương. “Nhiếp Chính Vương, nữ tử đó đúng là do ta sắp xếp đưa vào cung, ta vì thấy sắc mà mờ mắt, đã làm chuyện sai trái này!” Bốp bốp bốp!
Bạn cần đăng nhập để bình luận